THUA
Con là kẻ bại trận
Xin đừng tru hiến con (*)
Quay quắt nỗi ân hận
Bốn mùa sắc héo hon!
Một nủa con rạng rỡ
Một nửa con tối đen
Cứ giằng co hai nửa
Cuộc đời hóa hom hem!
Con là kẻ thua cuộc
Trên hành trình trần gian
Luân lạc chông chênh bước
Lầm lũi tìm cõi về!
Cuộc đời như canh bạc
Con đã thua trắng tay
Không xoay xở chi được
Mà ảo tưởng mình hay!
Lời cầu không biết nói
Lời xin không biết thưa
Con ngập đầu tội lỗi
Xin đừng nỡ đuổi xua!
Con là kẻ chiến bại
Thất thểu giữa đời hoang
Kiếm gãy, còn đâu rửa?
Loạng choạng bước lang thang!
Con là kẻ thua thiệt
Xin cúi đầu ăn năn
Lạy Thiên Chúa chính trực
Xin đừng tru hiến con!
Giờ đây, con buồn quá
Lòng tựa cõi hồng hoang
Ngổn ngang bao suy nghĩ
Lạy Chúa, xin xót thương!
VIỄN ĐÔNG
(*) Luật Mô-sê đề cập “án tru hiến” trong Đnl 7:1-5 và Đnl 20:16-18, tức là tiêu diệt tất cả các nơi phe bại trận, hình phạt là trục xuất khỏi cộng đoàn, trong một số trường hợp nặng nhất có thể đưa tới án tử hình.
Nhận xét góp ý