Phong trào hưởng thụ, đề cao chủ nghĩa cá nhân thái quá, khiến cho căn bệnh vô cảm, đang tràn lan trong thế giới hôm nay. Ai sống sao kệ mặc kệ, miễn sao tôi sướng là được, cùng lắm là “thấy cũng tội, nhưng thôi cũng kệ”. Xã hội tiến bộ, tân tiến, hiện đại, không thiếu những con người nghèo đói tình thương và vật chất.
Chúa Giêsu sẽ mãi “chạnh lòng thương” vì còn quá nhiều người, đang đói lả xung quanh ta. Họ sẽ chết vì đói rét, bơ vơ, hụt hẫng, cô đơn, buồn tủi, bởi sự thờ ơ, mác kê nô (mặc kệ nó) của con người thời đại hôm nay. Câu truyện Lararô chết vì đó rét trước cổng nhà phú hộ yến tiệc linh đình, sẽ mãi là lời cảnh tỉnh cho mỗi người chúng ta. Mọi người chính là anh em với nhau, vậy tại sao không giúp đỡ họ. Xem tiếp toàn bài…
Dọn vào căn nhà đã hoang tàn lâu năm, mùi hôi thối, bẩn thỉu khiến gia đình anh Nam không ai chịu nổi. Vậy mà chỉ trong chốc lát, mỗi người một tay dọn dẹp, ngôi nhà trở nên sạch đẹp thoáng mát, tràn ngập tiếng cười hạnh phúc.
Nếu trong cuộc sống, ai cũng biết dẹp bỏ cái tôi, nỗ lực, quên mình, “gióp gió thành bão” dù là một chút rất nhỏ bé, cùng với ơn Chúa cũng đủ làm nên phép lạ. Giống như bảy chiếc bánh và vài con cá của các môn đệ năm xưa, có đáng là gì so với bốn nghìn người đang đói lả. Nhưng dù với chút ít ỏi ấy, Chúa đã làm cho dân chúng ăn no nê, dư thừa. Xem tiếp toàn bài…
Phép lạ bánh hóa ra nhiều khởi đi từ lòng xót thương của Chúa Giê-su đối với đoàn dân theo người, nghe người giảng dạy. Không thể để họ đói mà ra về, sợ mệt lả giữa đường. Phải lo cho họ ăn, biết là một bổn phận, nhưng là một thách thức không nhỏ đối với các tông đồ. Tiền bạc ở đâu mà lo. Hàng quán cũng chẳng có. Xem tiếp toàn bài…
“Đáng nguyền rủa thay kẻ tin ở người đời, lấy sức phàm nhân làm nơi nương tựa, và lòng dạ xa rời Đức Chúa!” (Gr 17:5) Niềm tin cần thiết ở đời Nhưng tin vào Chúa hay người trần gian? Giống nhau với một niềm tin Nhưng mà kẻ khốn, người khôn, rạch ròi Khôn là nhận biết Chúa Trời Tin Giêsu – Đấng cứu đời nhân gian Khốn vì chẳng có khôn ngoan Xem tiếp toàn bài…
Nắng chiều như ngọn lửa thiêu Mức tia tử ngoại rất cao, rát người Nhớ xưa Cựu Ước có lời Thở than, trách móc, buồn đời gian nan (1) Lời xưa gợi nhớ phần con Không ngừng sám hối ăn năn một đời Tội cao như núi, như đồi Xem tiếp toàn bài…
“Người làm cho kẻ điếc nghe được và người câm nói được” (Mc 7, 37)
Chúa Giê-su làm cho kẻ điếc nghe được và người câm nói được. Chúa chữa cái câm điếc của thể lý, để người câm điếc được hòa nhịp với cộng đồng, vui sống trong cuộc sống chung cần nói cần nghe, cần cảm thông thấu hiểu. Và hơn nữa, để người câm nói được, hát được lời ca tụng tình yêu của Chúa, để người điếc nghe được lời tỏ tình của Chúa. Xem tiếp toàn bài…
Hoa hậu đi lễ chùa, gặp một chú tiểu đang quét lá. Cô liền tới gần chú tiểu và kiêu hãnh hỏi: – Tôi là hoa hậu, chú thấy tôi đẹp không? Chú tiểu nhẹ nhàng đáp: – Thưa cô, có cả hàng ngàn vạn người còn đẹp hơn rất nhiều. Nghe nói thế cô gái mở tròn đôi mắt: – Hoa hậu là người đẹp nhất trong những người đẹp rồi. Chú nói thử xem những người đẹp hơn tôi như thế nào? Xem tiếp toàn bài…
Một em gái cầu nguyện trước tượng Chúa và trẻ em, không chịu về, thì ra em bị câm, điếc. Viết ra giấy, em khóc hoài, không muốn về nhà, bởi cha mẹ không thương, chửi mắng vì em bị câm điếc. Bị khiếm khuyết bất cứ một bộ phận nào cũng rất đau khổ và mặc cảm, nói gì đến bị câm điếc, muốn nghe mà không được, muốn nói mà lại câm. Quả là bất hạnh cho những anh chị em kém may mắn, họ rất dễ bị tổn thương, vì nghĩ mọi người xa lánh, khinh cười.
Thế nhưng còn bất hạnh hơn, khi ta nói được mà lại không dùng ngôn ngữ để nói những lời yêu thương, cảm thông, chia sẻ…Chẳng bị điếc, mà lại bưng tai, không lắng nghe tiếng thở than kêu gào của người đau khổ, hay những góp ý chân thành của anh em. Xem tiếp toàn bài…
Chúa Giêsu đã chữa lành cho một anh thanh niên vừa câm, vừa điếc. Quả thật là niềm vui quá lớn lao, từ nay anh có thể nói để mọi người hiểu, nghe được tiếng của mọi người, và muôn vàn âm thanh kỳ diệu trong vũ trụ, dùng chính miệng lưỡi mình để ca tụng Thiên Chúa.
Không có nỗi khổ nào cho bằng nhìn thấy mà không nói được, người khác nói mà mình chẳng nghe chẳng hiểu gì. Ta không bị câm điếc thể lý, nhưng đôi khi lại bị câm điếc về mặt tâm hồn, khi ta không dám nói lên sự thật, mở miệng ca tụng Thiên Chúa, nói những lời hay ý đẹp, và không nghe được tiếng kêu cầu của tha nhân. Xem tiếp toàn bài…
[Thi hóa Mc 8:1-10 ≈ Mt 15:32-39] Một đám người rất đông đi theo Chúa Bởi vì Ngài nói điều đúng, lời hay Họ đi theo mà quên ăn ba ngày Chúa Giêsu chạnh lòng thương họ lắm
Không lẽ nào bây giờ lại giải tán Để cho họ nhịn đói mà về nhà Họ sẽ xỉu dọc đường, tội quá đi! Trong số đó, nhiều người từ xa đến Xem tiếp toàn bài…
Có một sự thật mà ai cũng phải gật đầu thừa nhận rằng trên đời nàychẳng aimuốn mình phải sống trong cảnh nghèo khổ. Nếu như không quá tham vọng một cuộc sống nhung lụa, phú quý thì chí ít con người cũng khaokhát chomình có một gia đình hòa thuận, một cuộc sống đủ ăn, đủ mặc vàmột chút dư thừa.
Và chẳng ai hi vọng mình cứmãi sống trong cái cảnh nghèo túng đâu?Nghèo cũng có đến năm bảy loại nghèo, nhưng chung quy đã nghèo thì chỉ thấy bất hạnh. Nghèo đến độ mà cơm không đủ no, áo không đủ mặc thì quả thực là khốn khổ vô cùng.
Có câu chuyện vui kể rằng : Cuối tháng, Tèo than thở với ông bạn đồng nghiệp: Xem tiếp toàn bài…
Những ngày giáp tết vừa qua, tại thành phố HCM hàng loạt cán bộ một thời quyền lực đã bị bắt vì liên quan đến tham nhũng các dự án ngàn tỷ. Tại Thanh Hóa một trưởng công an huyện, đại diện cho pháp luật và quyền lực xã hội, cũng bị tước quân tịch vì liên quan đến việc chạy án. Ngày 29 tháng 01, tòa án Hà Nội đưa ra xét xử năm bị cáo là cán bộ cấp cao của Bộ Công an, trong đó có “Vũ nhôm” và hai người nguyên là thứ trưởng. Họ là những con người một thời sống trên tiền bạc, quyền lực, những người này dùng tiền để mua quyền lực và chi phối quyền lực, sau đó lại dùng quyền lực để kiếm thật nhiều tiền. Có điều trớ trêu là, những con người này dư thừa tiền và quyền, nay trở thành những tên tội phạm, khi sa cơ thất thế thì quyền và tiền lại trở thành bản án cho họ. Tiền bạc và thế lực không phải là giá trị vĩnh cửu trường tồn, nó chỉ là những phần phụ thêm trong cuộc sống. Xem tiếp toàn bài…
Nắng đổ nhẹ. Tôi đang miên man suy nghĩ. Vừa hết con dốc nhà thờ, bỗng “Két! Két!” – “Rầm”. Tôi lăn xuống đường. Vội vã lồm cồm bò dậy. Ngó lại phía sau, chân ai đang kẹt dưới chiếc xe Dream. – Đáng đời! – Tôi thầm nghĩ. Ở ngõ lao ra, không kèn gì hết. Tôi giận lắm. Nhưng thấy cô ta loay hoay mãi, tôi dằn tự ái xuống, đến nâng chiếc xe lên để giải phóng cho cái chân của nàng. Dựng xe nàng xong, tôi mới nâng xe tôi lên. Chúa thương, chiếc xe đạp “cổ kính” của tôi “bình an vô sự”. Đầu gối hơi ê ẩm, nhưng không trầy trụa chút nào. Kể ra da tôi cũng dai thật! Tôi ngó lại. Nàng nhoẻn miệng cười. Thế mà còn cười ư? Làm toán trừ lẹ quá! Nàng ngập ngừng: – Anh… có sao không? Xem tiếp toàn bài…
[Niệm khúc Mc 7:31-37] Điếc tai, ngọng miệng, khổ đời Chẳng hiểu lời người, nói cũng chẳng xong Có tai, có miệng như không Người chê, kẻ nhạo, đau lòng lắm thôi! Gặp Ông Thầy rất tuyệt vời Nên nỗi đau đời chợt hóa niềm vui Từ nay hết cảnh ngậm ngùi Miệng, tai được mở ra rồi, khỏi lo Chỉ là thể bệnh thôi mà Xem tiếp toàn bài…
Mc 7, 24-30. T. Xy-ri-lô, đan sĩ và T. Mê-tô-đi-ô, Gm.
“Những con chó ở dưới gầm bàn cũng ăn những mụn bánh rơi của con cái” (Mc 7, 28)
Người phụ nữ dân ngoại, dòng giống Syrôphênixi đến phục lạy Chúa Giê-su và xin Người trừ quỷ cho con bà. Chúa Giê-su lạnh lùng trả lời: “Hãy để con cái ăn no trước đã, vì không nên lấy bánh của con cái mà ném cho chó”. “Con chó” hay “chó con” là phương ngữ của người Do thái thời bấy giờ đối với dân ngoại. Xem tiếp toàn bài…
Đã có lần, Chúa Giêsu từ chối làm phép lạ cho người Do thái, vì họ ngoan cố không tin vào Ngài. Còn người đàn bà có đứa con bị quỷ ám, chạy đến nài van Chúa chữa bệnh, lại bị Ngài phán cho một câu thật phũ phàng “Không được lấy bánh dành cho con cái mà ném cho chó con.”
Bất chấp những lời lẽ nghe có vẻ “xúc phạm”, bà vẫn kiên trì van nài, thân thưa “Thưa Thầy, đúng thế, nhưng các chó con cũng được ăn những mụn rơi dưới bàn ăn của con cái”.Bà không chỉ được những mẩu bánh vụn mà được cả cái bánh của lòng tin. Xem tiếp toàn bài…
Đã lập gia đình, ăn riêng, nhưng Hùng chẳng chịu tu chí làm ăn, lao mình vào cờ bạc. Giang hồ đến đòi nợ, thương con, bà mẹ hết lần này đến lần khác, chạy đôn, chạy đáo, mượn tiền, đền trả cho Hùng. Nước mắt bà đã cạn vì đau khổ.
Tình mẫu tử không có câu trả lời tại sao, chỉ biết rằng mẹ đã làm tất chỉ vì yêu con, “Đi khắp thế gian chẳng ai thương con bằng mẹ”. Giống như người mẹ trong bài Tin mừng, sẵn sàng làm tất cả để cầu mong đứa con được chữa lành. Ngay cả khi bà “bị xúc phạm” bởi câu nói “hơi sốc của Chúa Giêsu”, “không nên lấy của con cái mà ném cho chó con”. Tình yêu đã làm cho bà quên hết cả lòng tự trọng “thưa Ngài, chó con cũng được những miếng bánh vụn từ bàn ăn”. Xem tiếp toàn bài…
(Suy niệm Tin mừng Luca (6, 20-26) trích đọc vào Chúa nhật 6 thường niên C)
“Bần cùng sinh đạo tặc.” Quả đúng như vậy, có một số người trở thành đạo tặc vì đời sống của họ quá bần cùng, như người ta thường nói: “Đói ăn vụng, túng làm liều.” Như thế thì bần cùng, đói khát là tai hoạ cho con người và xã hội chứ đâu có mang lại hạnh phúc. Thế mà Chúa Giê-su lại nói: “Phúc cho anh em là những kẻ nghèo khó, vì Nước Thiên Chúa là của anh em.” Tại sao? Nếu đọc kỹ câu đầu của bài Tin mừng này (Lc 6,20), chúng ta thấy thánh sử Lu-ca viết như sau: Bấy giờ, “Đức Giê-su ngước mắt lên nhìn các môn đệ và nói: “Phúc cho anh em là những kẻ nghèo khó…” Khi tuyên bố những lời này, Chúa Giê-su vừa ngước mắt nhìn các môn đệ vừa nói. Vậy thì đây là những lời Chúa Giê-su nói trực tiếp với các môn đệ. Các môn đệ là đối tượng của những lời chúc phúc này. Xem tiếp toàn bài…
Đường theo Chúa sao mà gian nan quá Vừa chật hẹp vừa lắm những gai chông Chầm chậm bước mà luôn phải ngó chừng Sảy một ly có thể nguy ngàn dặm
Mắt ngó thẳng, đi mà thấy thăm thẳm Chẳng thấy đâu bóng mát để dừng chân Trời oi ả, da cháy nắng, mắt vàng Mồ hôi đổ nhễ nhại, người phờ phạc Xem tiếp toàn bài…
Vào đời chỉ có một mình Ra đi cũng vẫn độc hành mà thôi Dẫu rằng lúc khóc, lúc cười Ở giữa cuộc đời vẫn một mình ta Đừng than thở, chớ oán chi Bình tâm chấp nhận, chẳng gì phân vân Dẫu Thu – Hạ hoặc Đông – Xuân Xem tiếp toàn bài…
[Niệm khúc Mc 7:24-30 ≈ Mt 15:21-28] Mẹ thương con gái vô cùng Con đau nên cũng xót lòng mẫu thân Khổ thân con bé vô ngần Bị ma quỷ ám suốt đêm suốt ngày Nghe tin có một Ông Thầy Uy quyền trục xuất quỷ ngay tức thì Ông Thầy tên gọi Giêsu Bà tìm năn nỉ trừ tà cho con Xem tiếp toàn bài…
“Những gì từ con người ta xuất ra, đó là cái làm cho người ta ra ô uế” (Mc 7, 15)
Cõi lòng con người là nơi trú ẩn của biết bao điều xấu xa, ác độc, gian tà, đầy dẫy những tham lam, dục vọng, oán thù, ganh ghét, là sào huyệt hình thành bao dự tính bao kế hoạch tội lỗi, bất chính… mà người trần gian khó nhìn thấy được. Chỉ có Chúa mới là Đấng thấu suốt tâm can, hiểu rõ ngọn nguồn lý lẽ, đọc được mọi điều bí ẩn trong chúng ta. Bởi vậy, con người ta có thể che đậy giấu diếm nhau những thứ bỉ ổi ở bên trong, có thể lòa mắt nhau bằng chuyện tô vẽ, phấn son, đánh bóng cái đạo đức bên ngoài, nhưng không ai có thể qua mắt được Thiên Chúa. Thật chí lý, khi có người nói khiêm nhượng giả dối là một cách kiêu căng tinh vi, Xem tiếp toàn bài…
Nhận xét góp ý