CHÍNH LÚC CHẾT ĐI, LÀ KHI VUI SỐNG MUÔN ĐỜI
PM. Cao Huy Hoàng
https://www.youtube.com/watch?v=HlGtodgOo7g
12/4 THỨ TƯ TUẦN BÁT NHẬT PHỤC SINH
Cv 3,1-10; Lc 24,13-35.
“Hai ông đã nhận ra Người lúc bẻ bánh”.
Hai môn đệ của Chúa Giê-su thất chí, bỏ mộng công danh, tìm về quê điền viên cho an phận. Chúa Giê-su Phục Sinh đã hiện ra với họ trong dáng vẻ của một khách bộ hành trên đường về làng Em-maus. Người gặp gỡ, trò chuyện, thăm hỏi, lắng nghe họ, và thấu hiểu tâm tư tình cảm của họ. Họ đang rất đau buồn về cái chết và sự thất bại của người mang tên Giê-su, mà lâu nay họ theo đuổi với mộng công hầu vị vọng. Người dùng Lời Thánh Kinh mà giải thích cho họ. Họ lắng nghe Lời Người.
Đến chiều tối, mà đường hãy còn xa. Họ mời Người nghỉ đêm với họ. Và bấy giờ, khi Người cử hành lễ tạ ơn, lúc Người bẻ bánh, họ mới nhận ra Người là thầy Giê-su của mình!
Vâng, “Bẻ bánh”, là dấu chỉ của Chúa Giê-su, và cũng là dấu chỉ nhận ra sự hiện diện của Chúa Giê-su trong cuộc đời này. Nơi nào có bẻ bánh, nghĩa là “có sẻ chia sự sống của mình cho người khác, vì yêu người”, thì nơi ấy có Chúa Giê-su hiện diện.
Gia đình là địa chỉ cụ thể nhất, để có thể “cử hành lễ tạ ơn”, để có thể “bẻ tấm bánh đời mình ra mà nuôi nhau cho được sống, được sống vui, được sống hạnh phúc”. Và hẳn nhiên, không hề có việc “bẻ ra” nào mà không chấp nhận thương tích, đau đớn, mất mát. Nhưng chính sự đau khổ, hy sinh, chịu chết đi cho nhau, vì nhau ấy, là bảo chứng cho việc cả nhà sống lại vinh quang. Đúng như Lời Thánh Kinh mà Chúa Giê-su hôm nay trích dẫn, và Người đã thực hiện: “Chớ thì Ðấng Kitô chẳng phải chịu đau khổ như vậy rồi mới được vinh quang sao?”.
Ước gì các gia đình yêu thương nhau, và cụ thể tình yêu thương ấy bằng việc chết đi cái tôi hẹp hòi ích kỷ, bằng việc hy sinh phục vụ nhau hết mình, hiến thân cho nhau được sống.
Lạy Chúa, xin cho các gia đình lắng nghe và Sống Lời Chúa, năng rước lấy Thánh Thể Chúa, và bẻ bánh đời mình ra. Amen.
Nhận xét góp ý