HÃY SỐNG LẠI
M. Cao Huy Hoàng
18/9 THỨ BA TUẦN 24 TN
Lc 7,11-17.
“Hỡi thanh niên, Ta truyền cho ngươi chỗi dậy”. (Lc 7, 14)
“Mẹ góa, con côi” đã là đau khổ lắm rồi, thế mà, đời vẫn chưa yên. Hôm nay, đứa con côi phải xa rời Mẹ hiền yêu dấu, mà đi về với cát bụi hư vô. Ôi thôi, còn cảnh tình nào bi thương hơn nữa! Mẹ góa khóc con côi trên đường tiễn con về với bụi. Chúa Giê-su chạnh lòng xót thương. Người đưa thay chạm vào áo quan và phán bảo: “Hỡi thanh niên, ta truyền cho người hãy chỗi dậy”. Thanh niên đã sống lại cười nói hân hoan.
Cái chết thể lý của một thanh niên giữa mùa đời đương rộn ràng, sôi nổi gợi lên cho chúng ta liên tưởng đến cái chết tâm linh của một thế hệ trẻ thời nay, trong đó có con, em, cháu của chúng ta. Tuổi trẻ trong thời đại duy vật này đang chết ba nhân đức đối thần là đức tin, đức cậy, đức mến. Bởi, họ quá tin quá cậy, quá nặng tình đến mức lâm lụy vào những thực tại trần gian: tiền bạc, danh vọng, thú vui chóng vánh. Dường như họ không bận tâm tới một Thiên Chúa đang sống, đang đồng hành, đang can thiệp vào chính cuộc đời của họ. Họ đang sống, đang đi, đang nói cười, nhưng là như những xác chết không hồn. Cha mẹ nào không đau khổ xót xa khi đời sống tâm linh của các con mình đang chết, thì chưa có lòng thương con và chính cha mẹ cũng đang hoi hóp phần linh hồn, nếu không nói là đã chết. Hãy nhận ra tình trạng đang chết của ta và của con cái, để kịp thời khóc lóc ăn năn. Ta chưa kịp kêu van khấn xin, chỉ cần biết ta thương mình, thương con, thì Chúa Giê-su cũng đã cầm lòng không đặng, và chính Người, đưa tay chạm vào cỗ quan tài đời ta mà cứu chúng ta sống. “Hỡi thanh niên, ta truyền cho ngươi hãy chội dậy”. Hỡi những người trẻ hãy sống lại thật phần linh hồn. Hãy ra khỏi chiếc áo quan duy vật chất kia.
Lạy Chúa, xin cho con biết khóc thương con, con cái con, gia đình con đang chết, và xin Chúa cứu sống. Amen.P
Nhận xét góp ý