LƠ MƠ LỜ MỜ
TRẦM THIÊN THU
[Niệm ý Lc 6:39-45 ≈ Mt 7:3-5, 15-20; 12:33-35]
Đã mù mà lại dắt mù
Chí có lăn cù xuống hố mà thôi
Mù lòa nên chẳng thấy ai
Mà còn ra vẻ chỉ người khác đi
Không mù cũng chẳng sáng chi
Kèm nhèm mắt kém, lơ mơ nhạt nhòa
Bởi vì đôi mắt quá dơ
Chẳng khác mù lòa, nào có sáng đâu
Mắt thường có đó mà đau
Mắt hồn cũng tối chứ nào hơn ai
Chữa mình trước mới chữa người
Nói nhiều khoác lác, ra oai làm gì?
Cây sâu, trái chẳng ngon chi
Trong thùng rác chẳng có gì quý đâu
Đường lên Thiên Quốc thì cao
Mắt mờ, chân yếu, làm sao đúng đường?
Cái đầu cứ nghĩ lòng vòng
Đúng – sai luẩn quẩn trong lòng xấu xa
Nhận xét góp ý