Mp3: MÙA QUANH NĂM

Lưu trữ tài liệu

Tháng Năm 2024
T2 T3 T4 T5 T6 T7 CN
« Tháng 4    
 12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Thống kê

Số lượt người đã ghé thăm web site này tính từ 6/2009:

Hanoi

Chuyện Tình Nhà Báo

Mai NguyênVũ

Đồng hồ điểm 21 tiếng. Hưng từ toà soạn bước ra. Sương đêm ùa đến làm đầu óc chàng tỉnh táo sau mấy giờ chìm ngập trong đống bài vở. Chàng leo lên xe, hoà mình vào dòng xe c nườm nượp. Một chiếc Airblade bóng lộn lướt qua. Hưng dụi mắt dõi theo, bật miệng thành tiếng: “Kim Chi !” Kim Chi _ người yêu của chàng, mặc đầm ngồi ôm eo một tên tóc quăn lạ hoắc. Máu nóng bốc lên đầu rần rật. Hưng phóng xe đuổi theo. Gió thổi hai tai ào ào, nhưng toàn thân chàng nóng ran. Mồ hôi chảy dài trên lưng áo. Chàng nghĩ lại: biết đâu mình nhìn lầm. Nhưng khuôn mặt, mái tóc, dáng người là Kim Chi rõ ràng. Chàng còn nhận ra chiếc đầm màu hồng Kim Chi vẫn mặc khi đi ăn cưới với chàng. Dù thế nào cũng phải đến gần kiểm tra lại. Hưng dồn hết sức lực vào hai chân. Mắt dán chặt vào đèn đỏ gắn sau chiếc Airblade. Xe đạp lao đi vùn vụt. Bánh trước vùng vằng muốn văng ra khỏi gắp. Líp và bàn đạp kêu cành cạch khua vang cả đường phố. Tay đua vô địch Việt Nam cũng không có nước rút bão táp như thế. 50m…40m…30m…Khoảng cách từ từ thu ngắn lại. May quá! Tới đoạn đường vắng, tên tóc quăn giảm ga. Hưng đọc được biển số: 58 A 0035 F. Chàng gầm gừ: “Rồi may biết tay ông”. Hưng cho xe bám sát, giữ khoảng cách cố định 5m. Chàng thoáng thấy mùi nước hoa quen thuộc của Kim Chi. Chàng còn thấy đôi giày màu trắng của nàng. Lúc này, tên tóc quăn lái một tay, tay kia luồn về phía sau, chăm chỉ mân mê cặp đùi nõn nà của nàng. Kim Chi vẫn ôm cứng lấy hắn, miệng rên rỉ: “Nhột! Nhột lắm anh ơi!” Mọi ngày, giọng nói nhỏ nhẹ đó đáng yêu bao nhiêu thì nay dễ ghét bấy nhiêu. Máu trong đầu lại bốc lên rần rật. Hưng muốn phóng lên, túm tóc Kim Chi giật xuống đường và đạp cho tên khốn kiếp một cú dập dụi. Nhưng tự ái đàn ông không cho phép. Chàng dằn mình lẽo đẽo theo sau mà ruột đau như cắt. Kim Chi xoay ngang đầu, áp sát má vào lưng tên tóc quăn, nhõng nhẽo câu gì đó. Đèn đường soi rõ khuôn mặt cô gái. Sống mũi cao. Chiếc cổ dài thon thả trắng ngần. Hưng không kìm mình được nữa. Chàng chửi toáng lên:
_“Đồ đĩ ngựa!”
Kim Chi quay lại nhìn chàng, rồi nói nhỏ với tên tóc quăn. Lập tức, chiếc xe lao vút đi, để lại vết thương đau nhói trong tim nhà báo nghèo… Xe đạp lọc cọc vượt lên. Hưng tiếc nuối như gã thợ săn để sổng mất con mồi. Chàng quyết định đuổi theo, cho chúng bài học nhớ đời. Chàng thèm khát một khẩu súng ngắn. Chỉ cần một viên thôi thì chúng mày đền tội. Nhưng trên người chàng chẳng có một thứ vũ khí nào. À đây rồi! Chàng rút cây viết “inox” ra, bấm sẵn sàng. Cây viết này đã mở đường cho Hưng đến với nàng, đã nắn nót những dòng thư tình ướt át, giờ đây đang thảo bản án tử hình cho nàng. Cây viết thường xuyên đả phá bất công, vạch ra những gian dối của người đời. Đây trước mắt chàng, rõ ràng là một bất công và gian dối. Hưng nắm chặt cây viết, nghiến răng lao tới. Nhưng bóng đèn thu nhỏ lại, nhỏ lại rồi mất hút…Bỗng trước mắt chàng xuất hiện hai đốm sáng. Đúng là con cọp chàng vừa để chạy mất . Nó đang quay lại nghênh chiến với chàng. Hai con mắt nó lớn lên thật nhanh, chiếu sáng khắp đường phố, khiến Hưng loá cả mắt. Xe đạp vẫn hùng hổ phóng tới. Một tiếng “ke…ét” kéo dài rít lên lạnh người, kết thúc bằng tiếng “rầm” vang lên chát chúa. Xe đạp bẹp dúm. Nhà báo Việt Hưng bắn vô lề đường, nằm sõng soài bất động.

********************


Hưng giật mình tỉnh dậy. Toàn thân ê ẩm. Mình mẩy đầy vết thương. Chân trái nhức nhối dữ dội. Bác sĩ, y tá vây quanh trắng xoá.Vòng ngoài là ba má và anh em ban biên tập. Chàng nhìn thấy cả Kim Chi. Nỗi đau cũ trong tim ào tới, đau hơn tất cả vết thương trên thân thể chàng cộng lại. Kim Chi mắt đỏ hoe, quì xuống nắm tay chàng, nghẹn ngào : _“ Anh đi đâu mà khổ thế này?”
Hưng trừng mắt nhìn nàng, rồi quay mặt vào tường. Chàng bị gãy chân phải bó bột. Từ hôm đó, ngày nào Kim Chi cũng vào thăm, đem theo nào trái cây, nào cháo gà, cháo thịt. Nhưng Hưng không nói với nàng nửa lời, cũng chẳng ăn một miếng. Chàng chia hết cho bệnh nhân nghèo. Hưng buồn rầu ôn lại cuộc tình. Cách đây tám tháng, Kim Chi đến toà soạn, yêu cầu can thiệp để gia đình nàng xin lại căn nhà bị trưng dụng hồi mới giải phóng. Kết quả: nàng nhận lại căn nhà, còn chàng được đền đáp bằng trái tim ngàn vàng của nàng. Từ dạo ấy, ngày nào nhà báo Việt Hưng cũng đến làm việc với cô Kim Chi, không phải về vụ nhà cửa, mà về “hợp đồng sống chung”. Hưng nhận thấy tâm hồn Kim Chi rất trong sáng và chân thực. Nàng ghét cay ghét đắng những điều gian dối, bất công. Đức tính đó phù hợp với nghề làm báo. Chàng quyết định xây dựng hạnh phúc với nàng, nhưng khổ nỗi, chàng không có tiền. Có điều Hưng lấy làm lạ : tại sao nàng thay đổi mau quá ? Hai đứa mới gặp nhau sáng hôm trước, vẫn nồng nàn say đắm. Đúng rồi, chỉ tại chàng nghèo. Thời buổi kinh tế thị trường, tiền bạc là thước đo tình yêu. Xe Airblade tất nhiên phải ăn đứt xe đạp quèn. Còn việc Kim Chi đến săn sóc chàng, chẳng qua chỉ để che mắt thế gian, hoặc may lắm là vì thương hại. Con người bạc tình, giả dối là thế.

Hưng đang chìm đắm trong dòng triết lý đau khổ thì Kim Chi xuất hiện. Nàng xách chiếc giỏ, thập thò ở cửa rồi đi dọc hành lang, mắt săm soi từng số giường. Cuối cùng, nàng bước đến hỏi Hưng:
_ Xin lỗi, anh có phải là Hưng không ạ?
Hưng quắc mắt nhìn nàng :
_ Hôm nay thần kinh cô bị chạm à?
_ Dạ không. Em mới đến đây lần đầu.
_ Cô đến chọc tôi phải không?
_ Không phải ạ. Chị Kim Chi nhờ em gửi anh chút quà.
Hưng bật dậy, sửng sốt nhìn cô gái như cô ta mới từ đĩa bay rơi xuống.
_ Hả? Cô nói lại nghe coi… Kim Chi nhờ gửi à? Sao có chuyện lạ thế này? Hay đầu tôi làm sao mất rồi? Cô không phải là Kim Chi thì là cái quái gì?
_ Dạ em là Kim Hương, em của chị Kim Chi.
_ Kim Chi, cô có đùa không? Tôi chẳng hiểu gì hết.
_ Em với Kim Chi là chị em sinh đôi. Em đi làm ở Đà lạt mới về nên anh không biết.
Hưng “à”một tiếng thật dài rồi đặt tay lên trán nhăn mặt suy nghĩ . Bất giác, chàng giật mình cái thót, mắt trợn lên, nhìn trừng trừng vào khoảng không như vừa phát hiện một điều cực kỳ lạ lùng. Chàng hỏi dồn dập, khẩn trương như công an lấy cung:
_Cô về từ bao giờ?
_Em về chiều thứ hai.
_Tối thư hai cô đi chơi bằng xe Airblade với một người?
_ Dạ, bạn em.
_ Cô mặc đồ của Kim Chi?
_ Không, quần áo và đồ dùng chúng em giống hệt nhau.
Hưng đập tay lên đầu bôm bốp rồi vỗ đùi đen đét. Chàng la to, giọng lạc đi, mếu máo như muốn khóc:
_ Trời ơi tôi lầm. Kim Chi ơi anh lầm. Một lầm lẫn chết người…Kim Hương, cô làm ơn về gọi ngay Kim Chi vào đây, vào đây ngay.
Kim Hương nãy giờ ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Nàng đặt giỏ lên giường rồi luống cuống đi ra, quên cả chào hỏi. Còn Việt Hưng, mặt tươi như hoa, huýt sáo inh ỏi. Chàng chống nạng đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm một mình:
_ Chuyện này phải đăng báo, phải đăng báo.

Có 6 phản hồi cho bài viết: Chuyện Tình Nhà Báo

  • Trần Thế

    Mai NguyênVũ viết văn hay quá.

    Thân mến
    Trần Thế

  • MAI NGUYÊN VŨ

    CÁM ƠN NS TRẦN THẾ.LÂU NAY VẮNG BÓNG NGƯỜI QUÁ.KHOE ĐƯỢC MỘT BÀI HÁT RỒI TĂM HƠI BIỆT TIẾNG.
    CHÚC BẠN THẬT NHIỀU SỨC KHỎE VÀ HẠNH PHÚC.
    THÂN CHÀO
    MAI NGUYÊN VŨ

  • Quang Duy

    Bài viết hay quá!!! kết thúc có hậu!!!!
    Xin cảm ơn Nvns Mai nguyên Vũ

  • MAI NGUYÊN VŨ

    CÁM ƠN BẠN QUANG DUY.TOÀN BỘ CHUYỆN NÀY LÀ HƯ CẤU, NHẰM CẢNH BÁO CHÚNG TA, ĐẶC BIỆT LÀ GIỚI NHÀ BÁO,NHÀ VĂN VỀ CÁCH NHÌN VÀ ĐÁNH GIÁ SỰ VẬT: “THẤY ZẬY MÀ HỎNG PHẢI ZẬY”.Ở ĐÂY CHỈ NÓI TỚI NHỮNG NGƯỜI CÓ LƯƠNG TÂM, CÒN CÁC TAY BỒI BÚT,BẺ CONG NGÒI BÚT,BÁN CẢ LƯƠNG TÂM THÌ KHÔNG DÁM BÀN.THẤY CON CHUỘT MÀ NÓI LÀ CON VOI, THẤY ĐEN NÓI TRẮNG,BIẾN NGƯỜI TỐT THÀNH XẤU.KIỂU ĐÓ NHAN NHẢN KHẮP NƠI.

  • Minh Vuong Quang

    Một kiểu “thấy vậy mà không phải vậy”. Trừ những trường hợp cố tình không…thèm hiểu sự việc thì không nói, nhiều khi bản thân chúng ta cũng hay đánh giá sự việc theo suy nghĩ chủ quan của mình mà không để ý quan tâm đến những nội tình còn ẩn đàng sau đó đấy chứ. Chỉ khi nào công tâm và không ích kỷ, ta tự đặt ta vào chính họ để tìm hiểu thì may ra mới bớt những thiếu sót mà thôi.
    (Ah, xin được góp ý chút, nếu Tg thay chiếc Airblade bằng chiếc 67 hay Honda Dame thì có vẻ phù hợp hơn chăng?)

  • MAI NGUYÊN VŨ

    NẾU BỐI CẢNH CÂU CHUYỆN CÁCH ĐÂY 30 NĂM THÌ DÙNG XE 67 HAY DAME LÀ THÍCH HỢP.CÒN CÂU CHUYỆN MỚI XẢY RA ĐÂY THÌ PHẢI CHẠY XE ĐỜI MỚI CHO NÓ HIỆN ĐẠI.CÁM ƠN BẠN ĐÃ ĐỌC VÀ GÓP Ý.

Ghi lời nhận xét góp ý

Lưu ý: Để dễ dàng trong giao tiếp và khỏi hiểu nhầm từ ngữ, các lời nhận xét góp ý trong trang này xin hãy viết bằng tiếng Việt có dấu. Xin kính báo và chân thành cám ơn.

 

 

 

Nội dung có thể dùng một số định dạng these HTML tags

<a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>

Chọn kiểu gõ tiếng Việt: TELEX VNI VIQR Tắt

*