TẢN MẠN CHIỀU VEN XÓM
Mái nhà lão rước mặt trời xuống thấp
Chiên, luộc, nướng, hấp, sấy mấy mạng người
Lửa hạ đun sôi những giọt mồ hôi
Mỗi người một nơi đang ngồi thở dốc
Điện đóm nhà quê, cúp ngang cúp dọc
Đêm đi ra, đi vào, ngủ được chút nào đâu
Chỉ biết nhìn nhau mà an ủi nhau
Còn may mắn hơn người gầm cầu, người ổ chuột
Có những mảnh đời, chỉ nhìn thôi mà đứt ruột
Nghèo mấy chục đời, mấy chục kiếp tả tơi
Vẫn thản nhiên, cứ thế rồi qua đời
Lại có thể hát mấy lời kính tạ
Tạ ơn đời chia nhau chén nước lã
Chia gói mì tôm, viên thuốc lạ, cái mo cau
Chia chén gạo, củ khoai, chia lọn rau
Miếng khi đói, gói khi no, quí giá
Tạ ơn đời, bóng chiều nghiêng rồi ngã
Cứ tưởng lão thừa, hóa ra lão chẳng dư
Lão tặng đời phút chiêm niệm trầm tư
Về địa chỉ bài thánh thư nhân ái
Tôi đang nhìn tráng sĩ đau quằn quại
Lão lâm chung… cái nóng quái chưa nguôi
Kỳ diệu thay! Lão nở đẹp nụ cười
Môi mấp máy, mấy lời kinh cảm tạ….
Trên thân lão,
ngàn vết sẹo,
ngàn dấu đinh,
khiếp quá!
ả giang hồ, 27-4-2014
Nhận xét góp ý