THỰC TẾ THƠ
“Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay?” (1)
Bến đó đâu còn ai đợi nữa
Trăng chừ rẻ mạt, chẳng ai say!
Mê thơ là chuốc thêm đau khổ
Thi phú đâu là cái quái chi!
“Nhất kiêng cấm lấy chồng thi sĩ
Nghèo lắm con ơi, bạc lắm con!” (2)
Suy ngẫm càng thêm thấy não lòng
Thơ là cái nợ bám đeo mãi
Làm thơ là kẻ khôn hay dại?
Có lẽ vô duyên cả một đời!
Muôn vàn lạy Chúa, xin thương xót
Và thánh hóa luôn “món nợ thơ”
Không mượn, không vay, sao vẫn mắc
Phải chăng Ý Chúa đã trao cho?
TRẦM THIÊN THU
(1) “Đây thôn Vỹ Dạ” của thi sĩ Hàn Mặc Tử.
(2) “Khuyên con gái” của thi sĩ Nguyễn Bính.
Chia Sẻ Với Người Thơ
Giàu nghèo không phải lỗi làm thơ
Không làm thơ chưa hẳn giàu, khó bao giờ!
Thiên thời, địa lợi nay khác hẳn
Kẻ có tiền dư mới in thơ?
Chỉ sợ giàu bài mà nghèo ý
Phung phí thời gian mới ra nghèo
Nghèo lời Thánh vịnh, lời Kinh thánh
Thi nhân nên sợ, chớ đuổi đeo.
Nếu đã gẫm suy và cầu nguyện
Tiên vàn thơ tìm kiếm Nước Trời
Lo chi trần thế không cơm áo
Cha ta hằng lo liệu cho người!