KHOẢNG NHỚ KHOẢNG QUÊN
TRẦM THIÊN THU
Trăm năm một chuyến phù sinh
Gian nan, khắc khoải, lênh đênh tháng ngày
Một đời cát bụi đắng cay
Trần gian một cõi loay hoay sớm chiều
Lạc loài giữa khoảng cô liêu
Miên man mơ ước sớm chiều giằng co
Đời không như nhạc, như thơ
Tháng ngày tro bụi mịt mù ngày đêm
Cố quên mà mấy khi quên
Càng quên càng nhớ càng phiền muộn hơn
Như chim vỗ cánh thời gian
Bay lên tìm khoảng bình an giữa đời
Như khi Con Đức Chúa Trời
Bị treo lên để kéo người đời lên
Trăm năm một chuyến truân chuyên
Nhớ hoài sám hối, Chúa quên tội mình
Nhận xét góp ý