HỠI LOÀI THI SĨ, HÃY THĂNG THIÊN
Không có loài thi sĩ kiêu căng
Chỉ có mớ lăng quăng đòi làm ngay con muỗi
Chẳng có loài cỏ cây giận sông hờn suối
Chỉ có người làm thơ khát tên tuổi độc tôn
Trời đã ban cho kìa chân ngữ, chân ngôn
Để ca tụng Lời khiêm nhường, nhân hậu
Há để tôn vinh tài hoa mình khôn thấu
Mà chẳng hiểu ra hư ảo tới dường bao
Thi sĩ ơi, ngươi xứng loại tầm phảo
Chỉ biết ghép chữ, xếp câu cho vần, điệu
Cả ý hèn, lời quê còn khó khăn túng thiếu
Mà cả dám khoe mình, rồi vỗ ngực xưng tên
Hãy hướng lòng lên, hãy hướng trí khôn lên
Để viết xuống đời, dòng Chữ tình bền vững
Hãy uống thanh khí, thanh hương, nguồn cảm hứng
Ở tận bên trời có lẽ sống trường sinh
Hãy thăng thiên đi, cả ý tứ, cả tâm tình
Cả lời hèn nhặt lên từ cùng đinh khốn khổ
Hãy thăng thiên đi khỏi cõi lòng loang lổ
Dấu tích thèm thuồng cho nổi nổ hư danh
Thi sĩ ơi, loài khiêm nhượng đơn thành
Mau phủi bụi hồng trần, thôi lem lấm
Để mà bay lên tới huyền chân bất tận
Mọi sự phù vinh chớ bận trí, bận lòng
Thăng thiên nhé, đừng vơ nắm hư không
Đang cứ nổi trôi giữa dòng tục lụy
Thăng thiên nhé hỡi ơi loài thi sĩ
Đừng mơ màng trong mụ mị trầm luân
Không có loài thi sĩ kiêu căng….
ả giang hồ, 10-5-2018
Nhận xét góp ý