BUỒN CƯỜI
Tan hoang, tan nát, tan tành
Chỉ vì đại dịch mà đành “cấm cung”
Bây giờ hết sức, hết sung
Không còn bay nhảy lung tung nữa rồi
Người ta thường bảo “buồn cười”
Buồn mà vẫn phải khoe mười cái răng
Khổ vì ôn dịch thêm căng
Vui vì bớt kẻ lang thang, lắm lời
Tan hoang, tan nát, toang rồi
Càng buồn thì phải càng cười nhiều hơn
Cười cho vi-rút cũng tan
Cười cho thế giới bớt gian, bớt tà
Trần gian là cõi Ta Bà [1]
Nhưng không thể sống tà tà được đâu
Thập hình phải vác sớm chiều [2]
Cho tới khi nào đến đỉnh Can-vê
Buồn đời vì kiếp bụi tro
Khổ đau chồng chất, lắng lo cả đời
Ướt mèm vì giọt lệ rơi
Buồn cười nay hóa vui cười mai sau
TRẦM THIÊN THU
[1] Ta Bà do chữ Phạn là Samsāra, phiên âm là “sa-bà.” Theo thế giới quan Phật giáo, “cõi ta bà” là cõi giả tạm, vô thường, con người quay quắt với đủ thứ khổ: sinh, lão, bệnh, tử.
[2] Mt 10:38; Mt 16:24; Mc 8:34; Lc 9:23; Lc 14:27.
✝ ✝ ✝
Nhận xét góp ý