HỮU DANH VÔ THỰC
(CN XXXI TN, năm A – Mt 23:1-12; tương đương Mc 12:38-40; Lc 11:43-46 và Lc 20:45-47)
Oai phong ngồi ở chỗ cao
Hiên ngang dáng vẻ, kẻ chào người tôn
Nói hay, nói giỏi, dẻo mồm
Việc thì lẩn tránh, không thèm đụng tay
Ỷ mình được gọi cha, thầy
Nên dùng quyền để đọa đày người ta
Hữu danh, vô thực, tâm tà
Nhưng làm ra vẻ nhân từ, yêu thương
Se sua quần áo đàng hoàng
Thật ra dở dở ương ương thôi mà
Khi thì chảnh, lúc thì khoe
Bất cứ thứ gì cũng biết đầu đuôi
Bách khoa tự điển hẳn hoi
Chuyện đời, chuyện đạo rạch ròi sáu câu (1)
Chưa nói trước đã biết sau
Ca dao, tục ngữ thuộc làu làu luôn
Thánh Kinh dẫn chứng đúng phần
Chương nào, câu mấy, y nguyên từng lời
Chỉ mong nổi trội “cái tôi”
Để người ta biết mình tài, mình hay
Vì mình chứ chẳng vì ai
Giả hình đúng nghĩa, chẳng sai chút nào
Khốn thay những kẻ tự cao
Chúa chê, người ghét, chứ đâu hay gì
Xin cho con biết khiêm nhu
Làm gì thì cũng chỉ vì Chúa thôi
Giúp con ít nói, kiệm lời (2)
Mọi điều đều bởi nhờ Ngài ban cho
Biết nhiều thêm sợ, thêm lo
Ngài đòi nhiều biết lấy gì bù đây? (3)
Con là dụng cụ của Ngài
Xin theo Thánh Ý tỏ bày trước, sau
TRẦM THIÊN THU
Tháng Mười Một – 2017
(1) Lối nói của Nam bộ: “Rành sáu câu”, vì vọng cổ có 6 câu, ý nói là “biết hết trơn”, dân Bắc nói là “biết tuốt”.
(2) “Người BIẾT ÍT thường NÓI NHIỀU, người BIẾT NHIỀU thường NÓI ÍT” (Triết gia Jean Jacque Rousseau, 1712–1778, Thụy Sĩ).
(3) Lc 12:48 – “Ai đã ĐƯỢC CHO NHIỀU thì sẽ BỊ ĐÒI NHIỀU, ai được giao phó nhiều thì sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn”.
Nhận xét góp ý