KHOẢNG CÁCH
TRẦM THIÊN THU
Người giàu nuôi chó “gâu gâu”
Người nghèo chẳng có “meo meo” tiếng buồn
Đôi bên khoảng cách xa hơn
Chiều sâu thăm thẳm như bên chân đèo
Dụ ngôn kể chuyện thảm sầu
Phú hộ rất giàu, chẳng biết thương ai
Có người nghèo rớt mùng tơi [1]
La-da-rô vẫn ngồi ngoài cổng kia
Ước mơ được chút bánh thừa
Mà không thể có, dẫu là vụn thôi
Người giàu sung sướng ăn chơi
Mặc người đói khát, mặc ai nghèo nàn
Ngày nay xã hội trần gian
Người giàu cũng vẫn lãng quên người nghèo
Ông kia, bà nọ rất giàu
Bạc tiền dư dả mà nào giúp ai
Ung dung tự tại khinh người:
“Nghèo là định mệnh – chớ đòi hỏi chi!”
Có người từ thiện gần – xa
Nhưng ở tại nhà, chẳng xót thương ai
Quan tâm cuộc sống một lời
Cũng không nói được, còn đòi gì hơn?
Chung nhà mà vẫn cô đơn
Nhìn nhau e ngại – ai buồn hơn ai?
Trao lương thực để giúp người
Che thân bằng áo cho ai mình trần [2]
Người nghèo có sẵn ngay bên [3]
Chứ chẳng có cần tìm kiếm đâu xa
Sống tình thương mến chan hòa
Giúp người hàng xóm, bạn bè, người thân
[1] Mùng Tơi là chiếc áo mưa đan bằng lá – còn gọi là “áo tơi,” nhưng nó rách nát đến nỗi rất dễ rơi xuống. Mùng tơi không phải là rau Mồng Tơi như một số người lầm tưởng.
[2] Ed 18:7 – “Cho kẻ đói bánh ăn, lấy áo che thân kẻ mình trần.”
[3] Ga 12:8 – “Người nghèo bên cạnh anh em lúc nào cũng có.”
Nhận xét góp ý