ĐẠO “SỐNG YÊU”, KHÔNG PHẢI ĐẠO “NÓI YÊU”
PM. Cao Huy Hoàng
https://www.youtube.com/watch?v=gNWAHSoKpCU
Gn 1, 1 – 2, 1. 11; Lc 10, 25-37
“Ai là anh em của tôi?”
Người có lòng thương yêu người, giúp đỡ người, chia sẻ buồn vui sướng khổ với người, không kể ruột thịt hay thân sơ, nghèo khổ hay giàu có, sang hay hèn…là người có lòng nhân hậu giống như lòng nhân hậu của Thiên Chúa. Chúa cũng không kể là người ấy có đạo hay lương dân, miễn là có lòng nhân hậu hào phóng cho đi không tính toán, giúp đỡ không đòi đền đáp, thì người ấy được Chúa yêu quý và chúc lành.
Nhìn vào đời thường trong xã hội hôm nay, vẫn còn nhiều tấm lòng nhân hậu của người lương như người Samaritano kia, mà đôi khi, những người công giáo chúng ta phải hổ thẹn. Họ chưa đón nhận Lời Tin Mừng, nhưng họ nghe tiếng Chúa Thánh Thần nhắc bảo trong lương tâm ngay chính của họ, và họ thực hiện cách chân thành.
Câu chuyện “Ai là anh em tôi” trong Tin Mừng và thực tế đời thường của những lương tâm ngay chính, là bản xét mình cho mỗi tín hữu công giáo của chúng ta. Chúng ta vẫn tự hào mình là người có đạo, có đức tin vào Thiên Chúa, là ông nọ bà kia, có cơ cấu chặt chẽ, có tổ chức hoành tráng linh đình, nhưng nếu không có lòng “nhân hậu” như Thiên Chúa, thì đúng như thánh Phao-lô nói: chỉ là “những cây bộng, những thùng rỗng kêu to, như não bạt vang rền, hoặc là tiếng thanh la tan trong hư không”. Hóa ra, đạo của chúng ta là “đạo sống yêu”, chứ không phải “đạo nói yêu” mà không yêu. Hóa ra, đạo của chúng ta là đạo xuống lòng, xuống bước, xuống tay chạm vào nỗi đau của mọi người, chứ không phải đạo ngồi trên yên ngựa và thấy chỉ để lấy mắt ngó! Với người dưng, còn phải nhân hậu, huống là với anh em ruột thịt nhà mình!
Lạy Chúa xin cho các gia đình sống nhân hậu với nhau trong nhà, và với tất cả mọi người, như Chúa đã yêu. Amen.
Nhận xét góp ý