CHIÊN LẠC GIẬT MÌNH
Chiều buông – chiên lạc giật mình
Mau về cho kịp hưởng Tình Xót Thương
Kiếp hoang đàng thật thảm thương
Bởi chẳng bình thường nên khổ tất nhiên
Đời chiên yếu đuối, mọn hèn
Ân cần chủ dặn mà quên lãng hoài
Đi hoang nên phải đắng cay
Giật mình chợt nhớ cuối ngày, chiều buông
Quay về, mờ mịt lối đường
Chủ tìm chiên lạc vì thương xót nhiều
Tạ ơn Chúa vẫn thương yêu
Dẫu chiên đen xấu, chứ nào đáng chi
TRẦM THIÊN THU
Nhận xét góp ý