BỤI ĐÊM LẤP LÁNH
Song Lam
“Tôi cảm thấy vui sướng khi mình yếu đuối, khi bị sỉ nhục, hoạn nạn, bắt bớ, ngặt nghèo vì Đức Ki-tô. Vì khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh.”(2Cr12, 10)
Nắng khẽ chạm bụi đêm đang say giấc
Làm bừng lên hạt nắng sáng long lanh
Thôi đã hết những tháng ngày lây lất
Kiếp bụi trần như gió thoảng mong mannh.
Hạt chìm lắng trong Ánh Đêm huyền nhiệm
Cho Lời Tình soi mở trí u mê
Cả hồn thơ ngợp Ánh Trời xâm chiếm
Nghe Gió Thiêng đang ướp hương trở về.
Trong yếu đuối bừng lên Nguồn Sức Mạnh
Giữa mong manh vươn trổi Khí Can Trường
Hạt bụi đêm đem Ánh Trời lấp lánh
Ươm cánh đồng đang thiếu Nắng mờ sương.
Bụi lắng xuống hòa trong lòng Đất Mẹ
Kết thành duyên cùng đá sỏi trơ vơ
Vui từng ngày chia sẻ những Lời Thơ
Trong ánh sáng của Thiên Quang dẫn lối.
Đây ngọn lửa bùng lên trong đêm tối.
Thành ánh quang tỏa rạng mãi ngàn năm
Nơi thánh đô qua biết bao thăng trầm
Vẫn lấp lánh tình yêu ngời Ánh Sáng.
Bụi mong manh kết chung viên đá tảng
Thêm vững vàng chống đỡ lúc nguy nan
Thơ bay lên reo ca khúc khải hoàn
Cành thiên tuế trong chiến bào đỏ thắm.
Song Lam
Nhận xét góp ý