THẾ RỒI…
Thế rồi, ở phía trầm khuya ấy
Có gã ăn mày dậy khát khao
Tấm chiếu hổ ngươi cùng bến sậy
Vuông chăn e thẹn tận bờ lau
Thôi thì lá mục thương thân vậy
Cứ thế đời tàn chuộng kiếp sau
Biết có Ánh Nhìn, Tay với vẫy
Người ơi, Mình vẫn mãi bên nhau
Thế rồi, ở phía trầm khuya ấy
Tiếng gã ăn mày bỗng vút cao
Chỗ tối tồi tàn thành điện ngọc
Nơi hoang mờ mịt hóa trăng sao
Bài ca cung chúc tình huyền diệu
Khúc hát vui mừng nghĩa thẳm sâu
Người đã yêu rồi từ vạn thuở
Còn yêu mãi mãi tới muôn sau
Thế rồi, ở phía trầm khuya ấy
Có gã ăn mày thỏa khát khao
Đừng tưởng ân tình không thể thấy
Chớ quên tín nghĩa vẫn tuôn trào
Chẳng ai cô quạnh trong trời đất
Bởi Đấng ủi an giữa lũng sầu
Vẫn cứ ngay bên không biến mất
Tỏ lòng thương xót tới ngàn sau…
Gã Tuần Phiên, 11-9-2018
Nhận xét góp ý