TRÊN ĐỈNH TABOR
[Lễ Hiển Dung – Mc 9:2-8 ≈ Mt 17:1-8; Lc 9:28-36]
Theo Thầy lên núi Ta-bor
Tưởng đâu Thầy muốn tỉ tê điều gì
Nào ngờ Thầy chẳng nói chi
Mà lại chuyện trò với mấy vị kia
Một người tên gọi Mô-sê
Một người thì đúng Ê-li-a rồi
Mặt Thầy sáng tựa mặt trời
Áo Thầy chói lọi sáng ngời trắng tinh
Đỉnh Ta-bor thật an bình
Ở đây mãi mãi, tốt lành biết bao
Ba người sẽ có ba lều
Còn mình không có, chẳng sao đâu mà
Bỗng dưng mây trắng chói lòa
Từng vòng cuồn cuộn phủ che ba người
Và rồi chỉ thấy Thầy thôi
Hai ông kia đã về trời cao xa
Niềm vui hạnh phúc bất ngờ
Nhưng mà ngắn ngủi nên mơ ước nhiều
Khổ đau đếm chẳng xuể đâu
Đi đâu cũng khổ, nơi nào cũng lo
Tuyệt vời là đỉnh Ta-bor
Chớ dừng ở đó, Can-vê phải trèo
TRẦM THIÊN THU
Miền Tháng Tám – 2018
Nhận xét góp ý