NGƯỜI NGHÈO NÓI, CHẲNG AI NGHE
PM. Cao Huy Hoàng
https://www.youtube.com/watch?v=Tg-dfWtBhao
12/12 THỨ HAI TUẦN 3 MÙA VỌNG.
Ds 24, 2-7. 15-17a; Mt 21, 23-27
“Phép rửa của Gioan bởi đâu mà có?”
Các thượng tế và kỳ mục xem thường Chúa Giê-su, vì gia đình của Người nghèo khó. Vì vậy, khi nghe Người giảng dạy điều phi thường, thấy người làm những việc kỳ diệu, họ chất vấn Người: “Ông lấy quyền nào mà làm những điều này? Ai đã ban quyền ấy cho ông?”. Họ không dám tin Con Thiên Chúa mà nghèo khó đến vậy, Đấng Thiên Sai mà tầm thường đến vậy!
Đúng là thời nào cũng thế. Con người ta chuộng cái vẻ bề ngoài bóng loáng hơn cái chất lượng bên trong. Người thấp cổ bé miệng, vô danh tiểu tốt, và cả người mang áo rẻ tiền hay mình trần thân trụi, thì nói chẳng ai nghe. Người có chức có quyền, có tiền có tiếng, mới là người có giá trị. Ông bà ta xưa đã ngao ngán chuyện này nên dạy con cháu: “Tốt gỗ, hơn tốt nước sơn”.
Quả thực, người kiêu căng không chỉ ích kỷ, mà còn sống ảo: ảo mình hơn người. Họ không chấp nhận ai hơn mình; không cúi xuống, xót thương cảm thông, phục vụ; không chung nhịp hài hoà với đám bần dân khốn khổ; và cuối cùng là họ vô cảm.
Đến nay, vô cảm vẫn là chuyện thời sự đáng tiếc trong các gia đình, cộng đoàn, vì đi ngược chiều với Chúa Giê-su, và cùng chiều với các thượng tế, kỳ mục, biệt phái luật sĩ…
Ước gì các gia đình nhớ cho: những cử chỉ nhỏ biểu lộ một tình yêu lớn. Những cung cách nhỏ tỏ bày một sự trân trọng lớn. Người nghĩ mình cao trọng thường quên thực thi những cử chỉ, cung cách nhỏ ấy. Thật đáng tiếc. Một cái cúi xuống chào hỏi, một lần ghé thăm, một chút tận tình, một chút lắng nghe, thấu cảm, chạnh lòng mà không có được, thì làm sao phục vụ mọi người. Ông Tư già hay dặn các con: “Nghe người nghèo nói, nghe người nghèo rên la kêu khóc, ấy là nghe Chúa Giê-su”.
Lạy Chúa, xin cho các gia đình nhận ra Chúa Giê-su nơi người nghèo khó, để yêu thương và phục vụ Người. Amen.
Nhận xét góp ý