CỨ CHO ĐI
Sao cứ nghĩ mình bần hàn, đói khổ
Mà quên là đương giàu có lắm thay
Sao phải nghĩ mình ngậm đắng, nuốt cay
Mà quên ai kia đọa đày cơ cựcSao không nhớ biết bao là ân phúc
Tự trời cao tuôn xuống tựa mưa sương
Sao trách chi mình khốn khó bi thương
Mà quên kẻ đang cùng đường khốn quẩnHỡi những người tham lam dường vô tận
Muốn vun đầy, quén trọn kiếp phù sinh
Một mớ hư vô, một mớ bạc tình
Mãi quấn chặt đời mình vào hoang tưởngCó nhìn thấy ánh mặt trời rũ xuống
Mà lòng còn bận vướng của phù vân
Có nghe không tiếng réo gọi thương thân
Ngày từ biệt cuộc trần, về đâu nữa?Ngày dương gian đã no nê thừa mứa
Chửa một lần chạnh thương xót tha nhân
Chẳng cho đi khi ai nấy đương cần
Chỉ một chút… mà ngại ngần… từ chốiCòn đủ thời gian để người sám hối
Đừng nghĩ mình nghèo đói nữa người ơi
Cứ cho đi, cho đến tận tàn vơi
Mới ngộ lẽ tình trời là huyền diệu…Gã Tuần Phiên, 18-9-2016
Nhận xét góp ý