TÚP LỀU VĨNH CỬU
HỒ GIANG A
Túp lều vĩnh cửu
ở phía bên kia ráng chiều
cứ tưởng như là điều chưa chắc có
khi chửa ngộ ra
cuộc đời mình sắc sắc, không khôngvâng, có tôi đó, giữa vũ trụ mênh mông
có nhỏ bé, có mong manh, hèn mọn
có nhà cửa, có ngựa xe, có anh hùng hảo hớn
có vĩ đại lưng chừng mà tưởng sẽ vô biênnhững tòa tháp kia lung linh ánh huyền
không hề ảo, nhưng bình yên, chưa chắc
có tất cả, nhưng để rồi sẽ mất
mà tưởng như để cất giữ muôn saumọi sự trên đời, chỉ một thoáng mau
vẫn cứ cuốn tôi không rời nửa bước
lòng trí phàm khiến tay không buông được
tại tôi bằng lòng, bạc nhược chịu vong nôtôi chửa nhận ra mình là tên tội đồ
bởi màu phù hoa luôn rạng ngời lấp lánh
bỗng một chiều, nghe linh hồn ớn lạnh
mới giật mình, hiểu chóng vánh đời tôitúp lều nhân gian chưa kịp tơi bời
thì tôi đã rã rời tành tro bụi
tìm đâu ra một túp lều vĩnh cửu
bên kia ráng chiều cuối cuộc đời tôimay chăng còn dăm ba phút nữa thôi
liệu có kịp tôi xây lều vĩnh cửu
bằng tin yêu, bằng cho đi mọi sự
để tôi chỉ còn một đức mến mà thôi…ả giang hồ, 11-9-2016
Nhận xét góp ý