CHIỀU TẦM GỬI
Bốn bề xanh, chỉ một bề tím ngắt
Đóa phù dung vừa cúi mặt bẽ bàng
Nợ đất trời hay nợ kẻ nhân gian
Một chút khóc, một chút cười, chóng vánh
Ai dám biết cõi lòng ai hiu quạnh
Giữa chừng thu, toan bất hạnh niềm riêng
Phố bỗng dưng mất hút một tuần phiên
Về đâu đó có phải miền vĩnh cửu
Vội mà chi chuyện hững hờ mê muội
Biết đâu chừng là hạt bụi vu vơ
Cứ bay đi chẳng đáp bến đáp bờ
Đáp vô định bâng quơ theo Gió cuốn
Bốn bề xanh giữa chiều đi rất muộn
Người lang thang về một chốn không tên
Có còn không, chẳng cần nhớ hay quên
Chỉ một biết lòng bình yên thanh thản
Người nói yêu, nhưng tình yêu có hạn
Ai chung tình bầu bạn với bần dân
Ai dám gánh cho ai cả nợ nần
Nợ đất trời, nợ tấm thân mình nữa
Chiều tầm gửi nghe lòng mình lệ ứa
Gã tuần phiên còn nợ một góc xuân
Cõi thường hằng hay một cõi tri âm
Nơi dương thế cũng chỉ tầm mà gửi
Ai rồi cũng sẽ thay nhau đứng đợi
Tới nghìn năm tình diệu vợi thủy chung…
Tình vô cùng?
Tình vô cùng?
Chiều tầm gửi…
gã tuần phiên, 15-10-2014
Nhận xét góp ý