EM NHÌN CHƯA HẾT MÙA XUÂN
Em ngước nhìn chi giữa tiết xuân
Mi cong theo lá mắt trong ngần
Trời xuân thay áo và hong nắng
Em cũng thướt tha gấp mấy lần
Môi thơm từ ấy hơn trái ngọt
Ý tứ nhìn quanh lối đi về
Và biết tên hoa cùng ý nghĩa
Gió về nhè nhẹ cũng đam mê
Hồn mộng ngàn trùng mây trắng bay
Khát khao ôm lại mãi đôi tay
Em làm chăn ấm, êm nệm gối
Như khí cầu bay khắp xuân này
Tôi ngước nhìn xuân đến thế gian
Những rừng cổ thụ đã hoang tan
Những sinh vật lạ qua biên giới
Nơi quá cằn khô, chốn thác ngàn
Em vốn cùng tôi chung thế giới
Nhưng cái nhìn riêng, lối nghĩ riêng
Em mang xuân về trên má nõn
Tôi thấy tinh cầu xuân lệch nghiêng
Em thả hồn vui theo khúc ca
Xuân đem hạnh phúc đến muôn nhà
Tôi cười ngượng ngịu vì không thực
Chẳng phải muôn người thấy pháo hoa
Thôi thì xuân được có bao nhiêu
Tuổi mộng em qua, lại khổ nhiều
Nơi cuối chân trời, thu đứng đợi
Tóc xanh năm tháng trắng tơ chiều
Rồi đây em nghiệm xuân nhân gian
Khoảnh khắc tươi vui, chợt phũ phàng
Bởi lẽ hồn xuân không giới hạn
Phải trong thực tại bất bình an.
Nguyên Thiên Thạch
Nhận xét góp ý