ĐỪNG BUÔNG XUÔI
Biết em, Chúa biết từng ly
Cần chi kể nữa, em quì lặng thinh
Để nghe xấu hổ lòng mình
Nghe con tim ắp ân tình xót thương
Ai rồi cũng một con đường
Đến từ Thiên Chúa khoan dung vô bờ
Đi trong trần thế xanh mơ
Về nơi xuất phát cõi thơ Thiên Đàng
Khi đi, đi vội đi vàng
Khi về lững thững, chững chàng, bâng khuâng
Há vì nợ nghĩa, nợ ân
Nợ người trần thế lần khân chưa rồi
Hay vì nợ Đức Chúa Trời
Nhận năm nén bạc, chẳng lời một xu
Hoặc còn lo nỗi đền bù
Vốn lời nay bỗng hư phù trắng tay
Tuổi tên thì vẫn còn đây
Hồn thiêng đã hóa thi hài ngàn năm
Ở đâu có một xó nằm
Dành cho thục nữ thiêu thân dại khờ
Chết chắc rồi! Chẳng dám mơ…!
Em nghe có tiếng ơi ..ờ.. gọi em
Đừng buông xuôi ! Ả tuần phiên !
Nói đi ! Nói vội ! Nói liền: “Em Yêu…”
gã tuần phiên, 07-6-2014
Nhận xét góp ý