Mp3: MÙA QUANH NĂM

Lưu trữ tài liệu

Tháng Năm 2024
T2 T3 T4 T5 T6 T7 CN
« Tháng 4    
 12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Thống kê

Số lượt người đã ghé thăm web site này tính từ 6/2009:

Hanoi

Lòng Nó

(Chuyện thật 100%)

Nó mới vô nhà xứ ở để đi tu. Vì Cha bố nó bảo: “Muốn đi tu thì phải rời khỏi nhà, dứt mẹ ra thì tu mới được”. Thằng bé vâng lời.
Ở nhà xứ còn chưa quen chỗ, cha bố bắt nó học đàn (xin nói nhỏ với quí vị và các bạn, đây là thủ tục đầu tiên bất thành văn với tất cả những ai vô nhà xứ ở, cách riêng để đi tu; trừ… ông bà bếp!!!). Thằng bé vâng lời. Nó nhanh nhẹn mở cuốn Method Rose đàn một lúc 5 bài ngăn ngắn, gọi là “thủ tục ra mắt”. Cha bố ngồi ở ghế Sô-pha, mắt lim dim, đầu cúi xuống (cha bố nó thì lúc nào chẳng cúi như vậy!). Nó nghĩ: coi bộ “thầy” hài lòng trò rồi đây! (Chứ không à. Trước kia nó học đàn với một ông thầy tu xuất nọ, mới hai tháng đã xong cuốn Method Rose. Ông khen nó sáng dạ mà!).
Nó thừa thắng xông lên. Lấy ngay bản nhạc đời: “Lòng Mẹ” của Y Vân ra. (bài này ông thầy trước kia dạy nó). Bài mà nó rất thích. Với lại nó mới xa mẹ, đàn lại để “hoài niệm” bóng hình mẹ nó…
Chọn giai điệu. Tempo cộng trừ. Tiếng số 27 (tiếng này nghe to và vang kinh khủng). Vặn Volume gần như… hết cỡ! Xong xuôi, nó rướn bụng, cổ để lấy sức. Hít một hơi rõ sâu. Mắt nó mở to nhìn hợp âm, và cuối cùng là thả lòng cơ thể và… trình làng tác phẩm. Đàn qua một lần. Nói chung là tốt. Sai vài chỗ không đáng kể. Nhìn qua bức màn gió phòng khách, nó thấy bóng “thầy”… bất động. Có lẽ thầy thích!? Suy nghĩ này làm nó thấy khoai khoái. Nó quyết định biểu diễn lần nữa. Khi những nốt đầu tiên bản “Lòng Mẹ” của lượt hai vừa theo từng ngón tay nó ‘rơi’ ra, “thầy” nãy giờ làm thinh bây giờ mới thực sự ra phán quyết: “Học đi!”. Nó… rụng rời! Ôi! chứ chẵng lẽ từ nãy đến giờ nó không học sao? Cha chả, oan ức và quê quá. Thằng bé nghĩ… Không, ý “thầy” là nó hãy học bài “Đoản khúc 1” thầy mới cho, chứ không phải “Lòng mẹ” với chẳng “Lòng cha”. Thằng bé vâng lời.
Từ đó về sau, nó biết ý “thầy”. “Đệm đàn một bản thánh ca”“Đoản khúc”, ‘chiếu chỉ’ đã ban, cứ thế mà thi hành. Vậy là “thầy” thích lắm. Trong bàn cơm, “thầy” khuyên nó: “cứ đàn đi đàn lại một bài cho chắc, bài sau sẽ dễ”. Thằng bé vâng lời. (À quên, còn chuyện này nữa: về sau, mỗi khi “thầy” đi vắng, nó lại leo lên cây đàn tốt nhất nhà, mở hết cỡ và “guýnh” “Lòng Mẹ”-bài mà nó rất thích. Vì nó thương mẹ nó lắm!)

Bây giờ thì nó đã hiểu bài học cuộc đời từ cha bố nó: Thứ nhất: cha bố nó là người vốn khiếm tốn và đạo hạnh,  nên cũng muốn nó khiêm hạ. Vì chỉ có sự khiêm hạ, mới là làm nên tư cách người nghệ sĩ đích thực. (Cứ ngẫm mà xem: tại sao cây cỏ trong thung lũng thường xanh tốt. Bởi càng xuống thấp, cây cỏ trong thung lũng tình yêu càng xanh tốt nhờ bóng mát nước nguồn). Thứ hai: Người tu phải là người có ‘gu’ nghệ thuật và cách đàn của người tu. Đó phải là “đệm đàn một bản thánh ca”. Bởi nghệ thuật phải thể hiện được vẻ đẹp huy hoàng của Chúa. (Chà! Cha bố nó sâu sắc thật. Triết lý sống cao siêu quá. À quên, “thầy” mà, không ‘siêu’ sao được gọi là thầy).

Cám ơn baicamoi.com. Nhờ có diễn đàn này – mục: “Một thời để nhớ”, nó mới có dịp bày tỏ nỗi lòng cỏn con của nó. Nếu không, có lẽ nó mang theo suốt cả cuộc đời. Có diễn đàn mới, nó tham gia ngay. Thằng bé vâng lời mà!

Mátthêu.

(Trích trong Diễn Đàn Bài Ca Mới “Một Thời Để Nhớ”)

Ghi lời nhận xét góp ý

Lưu ý: Để dễ dàng trong giao tiếp và khỏi hiểu nhầm từ ngữ, các lời nhận xét góp ý trong trang này xin hãy viết bằng tiếng Việt có dấu. Xin kính báo và chân thành cám ơn.

 

 

 

Nội dung có thể dùng một số định dạng these HTML tags

<a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>

Chọn kiểu gõ tiếng Việt: TELEX VNI VIQR Tắt

*