CHUYỆN MUÔN THUỞ
TRẦM THIÊN THU
Chuyện tha thứ là vấn đề muôn thuở
Nghe thấy dễ mà không dễ chút nào
Nói trước được mà bước chẳng qua đâu
Khá thì cũng chỉ “quá tam ba bận”
Vì không tha nên người ta thù hận
Thù truyền kiếp chứ chẳng có ít đâu
Tha một lần đã khó, dù chẳng nhiều
Chứ nói chi đến bảy mươi lần bảy
Một con nợ sấp mình xuống bái lạy
Xin tôn chủ hoãn lại số nợ kia
Tôn chủ thương nên sẵn lòng bỏ qua
Tên đầy tớ được chủ xóa hết nợ
Hắn ra ngoài, gặp một người bạn nọ
Người này mắc nợ hắn trăm quan tiền
Hắn túm lấy, bóp cổ, đòi nợ liền
Không một chút xót thương người bạn đó
Người bạn liền sấp mình xuống năn nỉ:
Xin rộng lòng hoãn lại nợ cho anh
Nhưng không được vì hắn cạn nghĩa tình
Hắn nhất quyết tống anh bạn vào ngục
Cả đời người phạm biết bao điều ác
Một lời xin thì được Chúa tha ngay
Với người khác thì mình lại ra tay
Mặc dù lỗi của người chỉ nhỏ nhặt
Chúa công bình, công minh và chính trực
Ngài căn cứ theo cách xử của mình
Sống có tình hay là sống bạc tình
Tha hay không tùy theo mình đối xử
Nhận xét góp ý