MUỘN MÀNG
TRẦM THIÊN THU
[Niệm ý Lc 17:26-37 ≈ Mt 24:37-41]
Vào thời ông Nô-ê, ai cũng lạ
Trời đang nắng mà ông lại đóng tàu
Thấy ngược đời nên mọi người xôn xao
Ông Nô-ê im lặng, không giải thích
Người ta vẫn thản nhiên, không gì khác
Vẫn ăn uống, vẫn cưới vợ lấy chồng
Rồi bất ngờ mưa to và bão bùng
Nạn hồng thủy ập tới, họ hoảng hốt
Cũng như vậy xảy ra thời ông Lót
Thiên hạ cứ ăn uống, bán mua
Cứ trồng trọt, xây cất, cứ vô tư
Thành Sô-đôm bỗng dưng có mưa lửa
Đại họa xảy ra tiêu diệt tất cả
Nước đến chân, nhảy không thể kịp rồi
Kẻ cầu cứu, kẻ than khóc tơi bời
Tất cả đều vô ích vì muộn quá!
Sự việc cũng xảy ra như thế
Ngày Con Người đã được mặc khải rồi
Vào ngày ấy, chớ lắm chuyện lôi thôi
Ai ở đâu thì cứ ở yên đó
Vào ngày ấy, đừng hoảng hốt, lo sợ
Có tiếc của cũng chẳng được gì đâu
Vợ ông Lót hóa tượng muối vì sao
Chắc hẳn là ai cũng đã biết rõ
Cố giữ lấy mạng mình cũng không thể
Dám liều mạng thì mạng được bảo tồn
Có hai người mà một mất, một còn
Chẳng ai biết mình sẽ còn hay mất
Nghe Chúa nói, các môn đệ thắc mắc
Họ liền hỏi: “Thưa Thầy, ở nơi nào?”
Chúa Giê-su chỉ nói gọn một điều:
“Xác nằm đâu, diều hâu tụ lại đó”
Nhận xét góp ý