LÁ TÍM
TRẦM THIÊN THU
Lá xanh rồi lá úa vàng
Âm thầm rụng xuống ven đường trần gian
Màu đời thay đổi dần dần
Mùa Thu lá cũng biết buồn nhớ thương
Thế nên lá tím bâng khuâng
Nhớ người đã khuất và thương chính mình
Nhỏ nhoi là một sinh linh
Trần truồng từ lúc mẹ sinh ra đời
Rồi khi chết cũng vậy thôi
Trần truồng như lúc làm người trần gian [1]
Chỉ là đất sét hóa thân
Rồi về cát bụi theo phần riêng thôi [2]
Trăm năm là khoảng đời người
Vui buồn gì cũng mồ côi một mình
Thời gian vẫn cứ vô tình
Trôi đi chầm chậm mà nhanh quá chừng
Phàm nhân kiếp sống bình thường
Bóng câu vụt mất qua song cửa đời
Chia tay chẳng nói một lời
Ấn đã niêm rồi, chẳng được về đâu [3]
Cúi đầu lạy Đấng Tối Cao
Xin xót thương nhiều thân phận phàm nhân
[1] G 1:21a – “Thân trần truồng sinh từ lòng mẹ, tôi sẽ trở về đó cũng trần truồng.”
[2] G 10:9 – “Ngài đã tạo ra con bằng đất sét, rồi lại đưa con trở về cát bụi.”
[3] Kn 2:5 – “Cuộc đời ta vụt mất tựa bóng câu, đã qua rồi là không còn trở lại, ấn đã niêm, ai quay về được nữa!”
Nhận xét góp ý