ĂN TẾT
Sáng sớm đầu năm Đinh Dậu – 2017, anh Gà Trống thức dậy rất sớm, sớm hơn thường lệ, và cất tiếng gáy vang hơn hẳn năm cũ:
– Ò ó o… Gà Mái ơi! Ò ó o… Nàng thức chưa?
Cả trang trại ông Đinh và bà Dậu đều tỉnh giấc. Cô Gà Mái còn ngái ngủ nhưng cũng vội rướn giọng:
– Quác quác quác… Có đấy chứ! Quác quạc quác… Mới vừa thức, réo sớm thế!
Cụ Dê Xồm nổi máu nên khích ngay:
– Be be be… Dê đi nha!
Chị Mèo Mướp hứng chí vuốt theo:
– Meo meo meo… Eo eo ôi, ai ăn theo?
Bác Chó Xám cũng tò mò:
– Gâu gâu gâu… Đâu đâu đâu, đi xem sao!
Thím Vịt Bầu nổi nóng:
– Cạp cạp cạp… Đồ mạt rệp!
Lũ Gà Con nhác nhác:
– Chíp chíp chíp… Khiếp khiếp thế!
Gã Ngựa Non cười vang:
– Hí hí hí… Có thế chứ!
Ông Đinh bực mình cằn nhằn:
– Lũ súc sinh này lộng hành quá, không để cho ai ngủ nữa!
Bà Dậu ôn tồn:
– Này ông, không phải tại cả lũ chúng nó. Tại thằng Gà Trống đấy!
– Ôi dào! Được. Bà đi đặt nước. Tôi làm thịt nó để ăn Tết.
Mợ Két léo nhéo:
– Hay ra phết. Đúng là Tết. Vui như Tết. Nhưng rồi Tết là… chết. Thế là hết!
ĐINH văn DẬU
Nhận xét góp ý