GIỮA ĐÊM
Tiếng thở dài không làm đêm ngắn lại (1)
Còn sâu hơn những khắc khoải trần gian
Chúa muốn con hãy tín thác bình an
Mà lòng cứ vỡ tràn niềm cay đắng
Có phải vì thanh âm nào lịm lặng
Giữa bốn bề hoang vắng đến vô biên
Một mình con trong thổn thức ưu phiền
Chuyện còn mất, chuyện quy tiên, hoàn tục
Ai cũng vậy, có bao là vinh nhục
Phút não lòng là phút vội dừng chân
Đường còn xa xa lắm cõi dương trần
Bỗng ngắn lại vì toàn thân rệu rã
Còn là mình giữa không gian chật quá
Giọt thời gian lả chả đến vô tình
Cứ rơi đều theo nhịp của phù sinh
Rồi tan tác vào lắng thinh cô vắng
Đêm tuần phiên ngóng dài trời ửng nắng
Một chút thôi ánh sáng của niềm tin
Đủ thắp lên hy vọng tới muôn nghìn
Còn được sống, được nhìn mình vô dụng
Còn được thưa mấy lời thương ấp úng
Một đời hoa rơi rụng giữa đêm sầu
Cứ dài đi dài mấy nữa canh thâu
Khi hồn đã chạm vào lòng thương xót
(1) Vô Thường
Gã Tuần Phiên, 12-5-2015
Nhận xét góp ý