THƠ TẶNG NỖI BUỒN
Tôi làm thơ để tặng tôi
Tặng riêng cho nỗi đơn côi dại khờ
Bôn ba bước kiếp giang hồ
Cửa lòng vẫn chỉ khép hờ mà thôi
Hành trang mang theo cuộc đời
Là tình em của một thời yêu nhau
Nỗi chờ, nỗi nhớ, nỗi đau
Gọi sao cho đỡ muộn sầu tương tư
Dốc buồn đầy chén mộng mơ
Nốc cho cạn để ngu ngơ lạc loài
Đêm ngày rồi lại đêm ngày
Bóng ai mà thấy hao gầy như tôi!
TRẦM THIÊN THU
VẦN ĐỜI
Bất ngờ nhặt được tứ thơ
Xếp đi xếp lại mà chưa xong vần
Đứng lên, ngồi xuống bần thần
Xoay ngang, chuyển dọc, khó phân… Rối bời!
Loay hoay xếp mấy vần đời
Nhìn đất, ngó trời, trĩu nặng trầm tư
Vần đời đâu phải vần thơ
Vần thơ luân lạc, ngu ngơ vần đời
Trăm năm độc vận đơn lời
Gieo neo ngày tháng chơi vơi gieo vần!
Bốn mùa: Thu, Hạ, Đông, Xuân
Tứ thời bát tiết tình trầm thi ca
Nắng mưa rồi cũng đi qua
Trăm năm xếp mãi thơ ta không vần
TRẦM THIÊN THU
Nhận xét góp ý