NỖI NHỚ
M. SAO KHUÊ
có nỗi nhớ òa ra nhưng sương vỡ
giọt tan tành còn đâu nữa lung linh
có nỗi nhớ nghe tê điếng lòng mình,
vo đọng thành khối băng trinh hóa thạch
có nỗi nhớ là âm thanh tí tách
cả rừng khuya lau lách cũng lao xao
có nỗi nhớ là giông bão thét gào
cuốn đá núi ngã nhào đêm thầm vọng
có nỗi nhớ khi lòng người trống rỗng
lúc chật đầy thỏa mộng nhớ chi đâu
có nỗi nhớ chẳng nói được nên câu
khuya thinh vắng nhìn trăng sao kể lể
có nỗi nhớ tưởng vô cùng trọng thể
mà hóa ra chuyện dâu bể thường tình
có nỗi nhớ vùi trong cõi lặng thinh
mà diệu vợi kiếp nhân sinh hiếm họa
cả nỗi nhớ mà cũng kiêu căng lạ
phải là mình nhớ hơn cả trần gian
giành nhau chi một chút nhớ chóng tàn
không nhớ mình chóng tàn hơn nỗi nhớ
nỗi nhớ nào cũng một thời tạm bợ
mà tưởng là tới muôn thưở còn nguyên
…
chỉ một nhớ hãy khiêm nhượng dịu hiền
sống và yêu tới vô biên, trường cửu
M. Sao Khuê, 04-11-2014
Nhận xét góp ý