HỠI EM !
Em sẽ không còn là nỗi ám ảnh kinh hoàng
Là lưỡi hái nghiệt ngã, hoang tàn, tang tóc
Là biệt ly, đớn đau, hay khóc lóc
Nhưng em là ngưỡng cửa cuộc trường sinh
….
Tôi biết em theo sát gót chân mình
Đếm nhịp tim, làm lơi dần phút lặng
Rình rập tôi những đêm dài cô vắng
Lén gửi bồi hồi làm quà tặng cho tôi
Em phỉnh tôi hồng nhan mãi tuyệt vời
Là kho báu sáng ngời dường vô tận
Quấn quýt tôi giữa xuân thời túng quẩn
Hứa với tôi: “Anh không chết đâu anh”
Sự thật về em, rồi ra đã rõ rành
Không ai giữ nổi màu thiên thanh ngày cũ
Mỗi phút giây theo em về quá khứ
Em lừa tôi , rồi vong phụ, phủ phàng
Nghìn nghìn năm trước, em thống lĩnh trần gian
Nghìn nghìn năm sau, em bẽ bàng xấu hổ
Sẽ không còn ai tan tành trong huyệt mộ
Bởi Đức Ki-tô, đã xóa sổ em rồi
Hỡi em! Hỡi sự chết của tôi!
Em dối tôi: chỉ có một đời trên trái đất
Vui cho thỏa đi rồi tan tành, biến mất
Không cho tôi tin còn sự thật: Đời sau!
Em sẽ không còn cơ hội nữa đâu
Nếu cả thế giới tin vào Đức Ki-tô: Sự sống
Và Sự Sống Lại – trong cùng niềm hy vọng
Chết với Người, để được sống muôn thu
Hương Nam, 02-4-2014
Nhận xét góp ý