SƯƠNG KHÓI
TRẦM THIÊN THU
Nợ phong trần đương nhiên phải trả [1]
Cuộc đời là bể khổ mà hay
Giúp người luyện tập đêm ngày
Vũ môn rán vượt mà bay lên trời
Tất cả mọi sự đời sẽ hết
Chẳng có gì bất diệt, vĩnh hằng
Gian trần là thoáng mơ màng
Mau tan như những giọt sương đầu ngày
Theo thời gian miệt mài năm tháng
Ta chìm vào quên lãng rất mau
Chẳng còn ai nhớ nữa đâu
Công to việc lớn ai nào có hay [2]
Kiếp con người dù dài dù ngắn
Cũng là khoảng giới hạn mà thôi
Mọi điều, mọi sự trên đời
Chỉ có một thời, chẳng có dài lâu
Phải luôn nhớ đời mau qua lắm
Mà chấm dứt thù hận, ghét ghen
Nhớ mình sẽ phải hao mòn
Mà trung thành giữ giới răn Chúa Trời [3]
Thật rắc rối lòng người khó giữ
Thế nên luôn phải cố gắng hoài
Chớ theo tham vọng lạc loài
Kiềm chế dục vọng cả ngày cả đêm [4]
[1] Hc 40:1.
[2] Kn 2:4.
[3] Hc 28:6.
[4] Hc 18:30.
Nhận xét góp ý