KHOẢNG BUỒN
TRẦM THIÊN THU
“Tâm hồn Thầy buồn đến chết được.” (Mt 26:38; Mc 14:34)
Nỗi niềm không của riêng ai
Bởi ai cũng có lúc cay đắng buồn
Có khi buồn muốn phát điên
Có khi buồn lặng như thiền ngồi im
Có khi buồn bởi cô đơn
Có khi buồn bởi vô duyên phận mình
Có khi buồn chuyện vô tình
Có khi buồn khó biết mình buồn chi
Có khi buồn sáng, buồn trưa
Có khi buồn nắng, buồn mưa, buồn đời
Buồn vui lẫn lộn kiếp người
Trăm năm vui ít, buồn lơi quá nhiều
Khoảng buồn nào cũng khổ đau
Nhưng chưa bằng Chúa ưu sầu ngày xưa
Buồn như cái chết gần kề
Bởi Ngài đơn độc sầu lo một mình
Các môn đệ vẫn vô tình
Ngủ say ngon giấc riêng mình mà thôi
Nỗi niềm không của riêng ai
Bởi ai cũng có lúc cay đắng buồn
Xin tha, lạy Chúa từ nhân
Chúng con chỉ biết lo thân của mình
Mặc Ngài đau khổ, hy sinh
Đến lúc giật mình thì muộn còn đâu!
Nhận xét góp ý