CHUYỆN CHÚNG MÌNH
Hai chúng mình, một ngôn ngữ thôi em
Cùng quê hương, cũng chất giọng êm đềm
Nói với nhau bao ngày đêm, năm tháng
Gần bên nhau, mà lòng cứ xa thêm
Hai chúng mình, một căn gác thân quen
Mấy chục năm trong khu phố tắt đèn
Nghe giun dế cứ thầm khen hạnh phúc
Có ngờ đâu, hai đường sắt kề bên
Hai chúng mình, còn hai tuổi, hai tên
Còn hai thế giới trong cùng cõi đất
Hai con tim chừng như là què quặt
Nhịp đập tim này, nhịp nghỉ tim kia
Cũng biết là đôi con cá lia thia
Cùng một chậu sao cứ lìa nhau mãi
Điều gì cho đi, điều gì giữ lại
Để mà chi, thêm tê tái lòng nhau
Rồi mai đây ai lặng lẽ qua cầu
Để chiếc bóng nghiêng sầu chiều tím ngắt
Có nuối tiếc, có nhớ nhung quay quắt
Đến ngàn thu cũng bằng bặt tăm hơi
Yêu nhau đi, yêu nhau đi người ơi
Cho đi cả cuộc đời, đừng giữ lại
Chút ích kỷ sẽ làm đau tê tái
Đức khiêm nhường nên quảng đại hiến dâng
Gã Tuần Phiên, 17-4-2016
Nhận xét góp ý