GIỜ UỐNG CHÉN ĐẮNG
BA CHUÔNG
Giờ con uống chén đắng
Giờ cô đơn trống vắng
Bốn bề, một khoảng lặng mênh mông
Xao xuyến, bâng khuâng tím cõi lòng
Biết nói gì đây, giờ đã đến
Nghìn nghìn năm ai đã hò đã hẹn
Một con người như chuyện lẽ thường chân
Cõi trời xa, nối lại với đất gần
Bằng chén đắng hiến thân trên thập giá
Uống cho say nỗi đời bi đát quá
Hay con người bỗng hóa lễ tế sinh
Thay cho người yêu bội bạc phụ tình
Chén đã đắng, đắng kinh hoàng khiếp hãi
Giờ đã đến cả không gian tím tái
Bỗng tươi hồng, giọt tình ái thầm buông
Đồi trơ vơ, hoang hoác sỏi đá buồn
Đương rúng động nghe tin mừng cứu độ
Mấy tầng xanh nghe chừng như sụp đổ
Nát tan tành cho vỡ hạt xót thương
Chén đắng Con, Cha đau đớn đoạn trường
Cầm nước mắt không đành nên tuôn chảy
Tình yêu Cha khơi mạch nguồn thanh tẩy
Muôn tội tình nhân loại đã nghìn năm
…
Cùng Giê-su, con hiến tế âm thầm
Từng ngụm đắng hớp dần cho trong đêm vắng…
Ba Chuông, 20-3-2015
Nhận xét góp ý