CHUYỆN NHỚ, CHUYỆN QUÊN
Con sợ bị người ta quên
Mà không cần biết Chúa vẫn hằng nhớ tới
Con ham chuộng một lời ca ngợi
Mà chẳng quan tâm điều Chúa nói trong con
Con sợ mình sầu não héo hon
Mà chẳng cảm nỗi cô đơn của Chúa
Con sợ dung nhan mình tàn úa
Chưa nhìn ra Chúa gầy guộc bao năm
Con sợ mình mang tiếng mang tăm
Mà cứ nhởn nhơ làm ô danh thánh Chúa
Con sợ mình không nơi nương tựa
Quên Chúa là chỗ dựa tuyệt bình an
Con sợ mình rồi đây sẽ tàn hoang
Mà chẳng biết Chúa vĩnh hằng muôn thuở
Con sợ mình… còn biết bao nỗi sợ
Mà chưa hề nghe, sợ…mất linh hồn
Một cuộc đời có những chuyện đáng quên
Thì con lại cứ để lòng nhớ tới
Có những chuyện đáng để lòng nhớ tới
Con dửng dưng vô tình, chẳng sợ quên
Rồi thời gian bỗng chậm bước lênh đênh
Vẫn chưa hiều điều cần quên, cần nhớ
Nghĩa gì đâu một kiếp người đổ vỡ
Thành hư không cả nỗi nhớ, niềm quên
Có lẽ nào, Chúa cũng quên gọi tên
Bởi một đời con không hề nhớ Chúa
Còn một chút muộn màng trong héo úa
Lòng con xin nhớ tình Chúa vô biên…
gã tuần phiên, 04-02-2015
Nhận xét góp ý