CHÚA KHÓC
“Đức Giê-su khóc”. (Ga 11, 35) x.Ga 11,1-45
Sao không hét lên, em ơi!?
Cho nỗi đau đời tuôn ra ào ạt
Một lần tan nát
Chỉ một sớm mai tím ngát, rồi thôi
Sao không hét lên, em ơi!?
Giữ nghẹn mà chi những lời thương yêu nhất
Một lần nhìn sự thật
Người em yêu vĩnh viễn khuất bên đồi
Sao không hét lên, em ơi!?
Mà lặng người, đứng như trời trồng cây oan nghiệt
Trong phút giây ly biệt
Người và bụi tro còn biết mặt nhau không
Trong mộ sâu kia, người đi chẳng bận lòng
Kẻ ở lại chịu cuồng phong vùi dập
Hét lên mà chi, cứ để niềm e ấp
Người vẫn còn đây tràn ngập luyến thương
Chúa Giê-su cũng khóc, cảm cảnh nỗi đoạn trường
Mà lệ nghẹn bên trong buồng tim vỡ
Người đã khuất chân mây, còn mắc nợ
Nợ tri ân, ngàn nhịp thở trần gian
Chúa Giê-su cũng khóc, chia tang tóc, tàn hoang
Vì một nháy mắt người thoắt tan trong mộ
Và ai cũng nghĩ bên trời kia khốn khổ
Vì tội đời như núi nợ chưa xong
Chúa Giê-su khóc ở trong lòng
Máu lệ tuôn thành suối nguồn thương xót
Bởi Chúa biết nỗi đớn đau thành niềm vui dịu ngọt
Cho những ai đặt tin tưởng nơi Người
Người là sự sống, sự sống lại muôn đời
M. Sao Khuê, 04-4-2014
Nhận xét góp ý