DÒNG ĐỜI
TRẦM THIÊN THU
Thời gian chẳng đợi chờ ai
Nên cần khôn khéo dùng thời gian riêng
Xác thân là thứ vô duyên
Nhưng hồn là thứ thiêng liêng vô cùng
Phải bổn phận cho xong
Làm việc không ngừng đến lúc già nua [1]
Thời gian chẳng đợi chẳng chờ
Qua đi là mãi mãi qua mất rồi
Dù cho là khóc hay cười
Cũng chỉ một thời bất cứ điều chi
Làm người từ lúc sinh ra
Thở hơi như khói, mau qua một đời
Xác thân hóa bụi tro thôi
Như làn gió thoảng bên đời trần gian [2]
Tài năng, xinh đẹp, giàu sang,…
Chẳng còn gì để khoe khoang với đời
Tắt hơi là hết đời rồi
Chẳng ai còn nhớ tới người khuất xa
Sương tan, mây cũng trôi đi
Kiếp người tương tự, chẳng là gì đâu [3]
Dẫu đời là cuộc bể dâu
Nhưng tình Chúa vẫn dạt dào xót thương
Tín nhân không sống viển vông
Mục đích rõ ràng: theo Đức Ki-tô
Đêm 04-07-2022
[1] Hc 11:20 – “Hãy cứ bổn phận của con mà làm cho chu đáo, và chăm lo công việc cho đến già.”
[2] Hc 2:2-3 – “Bởi ngẫu nhiên ta đã ra đời, rồi lại như chưa hề có mặt. Hơi thở của ta là làn khói, tư tưởng lóe lên từ nhịp đập trái tim. Khi nó tắt đi, thân xác sẽ trở thành tro bụi, sinh khí biến tan như làn gió thoảng.”
[3] Hc 2:4 – “Theo dòng thời gian, tên tuổi ta cũng chìm vào quên lãng, chẳng còn ai nhớ đến việc ta làm. Đời ta sẽ qua như một thoáng mây trôi, sẽ biến đi như màn sương sớm bị ánh nắng đẩy lùi và sức nóng mặt trời áp đảo.”
Nhận xét góp ý