NỢ CUỐI CÙNG
Cuối đường thấp thoáng bóng người
Liêu xiêu dáng khổ giữa đời bôn ba
Cuối ngày vạt nắng nhạt nhòa
Bóng chiều lặng lẽ quyện hòa vào đêm
Nhìn xa xăm, nghĩ miên man
Nghe như thần chết thì thầm bên tai
Cuối năm se lạnh đất trời
Bồi hồi nghĩ phút cuối đời trần gian
Một đời cát bụi truân chuyên
Đôi khi cảm thấy bước chân mệt nhoài
Có đầu thì có cuối thôi
Quy luật muôn đời, ai tránh được đâu?
Vui – buồn, sướng – khổ, như nhau
Trở về cát bụi một chiều trắng tay
Hơn nhau tiếng tốt để đời
Hơn nhau một trái tim ngời yêu thương
Nợ thơ, nợ nhạc còn vương
Giữa miền Mùa Vọng chờ mong miệt mài
Xin cho con được gặp Ngài
Dẫu con bất xứng một đời tội nhân
TRẦM THIÊN THU
Nhận xét góp ý