VINH QUANG và ĐAU KHỔ
TRẦM THIÊN THU
Vào thành một chuyến vinh quang
Để rồi đau khổ bẽ bàng thảm thương
Giê-su là Đức Thiên Vương
Đi vào cõi khổ vì thương loài người
Một mình khắc khoải đơn côi
Người thân bỏ trốn, chẳng lời ủi an
Chén cay, chuyến khổ triền miên
Thầy Giê-su vẫn một niềm xin vâng
Thập hình là dấu yêu thương
Cứu nhân độ thế khỏi vòng trầm luân
Gian nan dẫn tới hân hoan
Khổ đau dẫn tới vinh quang, phúc lành
Nhiệm mầu triết lý ân tình
Yêu người thì phải hy sinh cho người
Nhận xét góp ý