CHUYỆN GIÀU CHUYỆN NGHÈO
TRẦM THIÊN THU
Đại gia chè chén linh đình
Mặc toàn gấm lụa, ngông nghênh hưởng giàu
La-da-rô, một người nghèo
Mình đầy mụn nhọt, đói meo, khát thèm
Ngồi co ro ở góc thềm
Chó quanh quẩn liếm máu trên thân người
Anh thèm vụn bánh thừa rơi
Nhặt ăn lót dạ mà người không cho
Rồi hai người cũng chết đi
Nghèo về Thiên quốc, giàu về âm cung
Người giàu đau khổ vô cùng
Cầu xin Tổ phụ xót thương phận mình
Áp-ra-ham nói rành rành:
“Đời con nhận thưởng phần mình sướng vui
La-da-rô khổ cả đời
Giờ được đền bồi là Chúa công minh”
Giàu, nghèo đâu phải tội tình
Cốt là biết sống chân thành thương yêu
Đừng khinh ghét một người nào
Dù người hèn mọn, bọt bèo phận riêng
Ý Thiên Chúa rất thiêng liêng
Ta đâu hiểu hết căn nguyên giàu, nghèo
Chúa là Thiên Chúa Tình Yêu
Lẽ nào ta lại không theo Luật Ngài!
Nhận xét góp ý