BỆNH TƯỞNG MÌNH LÀ HOÀN HẢO
PM. Cao Huy Hoàng
https://www.youtube.com/watch?v=s4GRTxuSkXg
1Cr 9,16-19.22b-17; Lc 6,39-42.
“Người mù có thể dẫn người mù được chăng?”
Bệnh tưởng, một loại bệnh chủ quan của người muốn làm bác sĩ cho chính mình, trong khi chẳng có chút kiến thức gì về y học. Vì thế mới có người chẳng bao giờ đến bác sĩ, nhưng ở nhà tự định bệnh cho mình. Nay lại có thêm bác sĩ mạng, họ cứ lướt vào đấy, và xem như hiểu biết của họ là hoàn hảo. Có người nói đùa với họ “bác sĩ mạng là bác sĩ liều mạng. Tin bác sĩ mạng hãy coi chừng thiệt mạng”. Thế nhưng, họ vẫn cứ một mực ảo và ảo rằng kiến thức y học của tôi là hoàn hảo.
Với đời sống tinh thần, đời sống thiêng liêng, cũng vậy. Nhiều người tự cho mình là đạo đức, là hoàn hảo đến mức có thể xét đoán kẻ khác là chưa đạo đức, hoặc kết án người khác nhiều thiếu sót sai lầm, và cả tội lỗi nữa. Bệnh tưởng, hay ảo tưởng ấy, nơi những con người vốn kiêu căng tự phụ. Tác giả Ba Chuông có mấy câu thơ: “Tôi tưởng mình sáng mắt, hoá ra đã mù loà, trong phận người lữ khách, trên đường về quê xa!”.
Tin Mừng nhắc đến loại người ‘tưởng mình là thánh thiện, tưởng mình đã là người đạo đức hoàn hảo’, rồi xét nét người khác, và đòi dẫn người khác đi vào con đường hoàn hảo ảo mà mình đang đi. Chúa Giê-su nói: “Người mù có thể dẫn người mù được chăng? Cả hai lại không sa xuống hố ư?”.
Ước gì những người làm cha làm mẹ trong gia đình đừng ảo tưởng nữa, nhưng hãy đạt tới sự thánh thiện hoàn hảo như Chúa muốn: trước tiên là đức khiêm nhường thật trong lòng, thứ đến là hiền lành thương xót khoan dung. Khiêm nhượng mới thấy mình mù loà kém cỏi cần đến ánh sáng của Lời Chúa, để mình hoàn thiện trước đã. Hiền lành như Chúa Giê-su mới có thể dẫn dắt gia đình, con cái đến sự trọn lành như ý Chúa muốn.
Lạy Chúa, xin giúp các gia đình khiêm nhượng nhận ra sự chưa hoàn hảo của mình, và nhờ ơn Chúa, họ nên thánh. Amen.
Nhận xét góp ý