SUY TƯ THÁNG CHÍN
TRẦM THIÊN THU
Buổi chiều Tháng Chín trầm tư
Bồi hồi như biển mùa Thu sắc vàng
Lăn tăn sóng vỗ bâng khuâng
Cơn mưa rào đến, nắng vàng nhạt phai
Đã mang thân phận con người
Ai cũng một đời canh cánh nỗi lo
Nợ phong trần suốt bốn mùa
Đương nhiên phải trả, lơ là chẳng xong [*]
Điều luôn ám ảnh không ngừng
Rằng mình chờ chết khiến lòng âu lo
Cân đai áo mão như vua
Cùng đinh chân lấm sớm khuya tay bùn
Ban ngày xuôi ngược tân toan
Ban đêm nằm cũng chẳng yên thân mình
Cảnh đời thế thái nhân tình
Thương yêu môi miệng, mắt khinh nguýt lườm
Hoành hành dịch bệnh, tai ương
Dịch vô cảm vẫn thấy thường xảy ra
Nhưng rồi ai cũng “ra đi”
Xác hèn phải hóa bụi tro một lần
Thế mà vẫn cứ tranh giành
Sao lại chẳng dành nhân nghĩa cho nhau?
Cuộc đời chẳng có bao lâu
Gặp nhau được mấy lần đâu, hỡi người!
Nhận xét góp ý