MƯA NẮNG THÁNG NĂM
TRẦM THIÊN THU
Nắng mưa mà cũng giành nhau
Ai khô, ai ướt – ai sầu, ai vui?
Cuộc đời chẳng có hên – xui
Mà sao khắc khoải lòng người tính toan?
Bằng Lăng sắc tím thâm trầm
Chẳng như Phượng Vĩ đỏ miền hè sang
Ve Sầu nấp bóng râm ran
Cánh thơ rụng xuống, chiêu hồn Hạ thương
Tháng Năm mưa nắng vội vàng
Đám mây vương vấn bất thường qua đây
Thời gian hứng chẳng đầy tay
Tuổi đời vụt mất tháng ngày buồn vui
Cuộc đời chẳng thuận, chẳng xuôi
Ước mơ nào cũng tơi bời dở dang
Chuyến đời như chuyến xe tang
Âm thầm lặng lẽ cuối đường trần gian
Đếm ngày, đếm tháng, đếm năm
Mà không đếm được mưa nguồn, cát sông [1]
Xin Ngài giúp đếm đời thường
Phù du một kiếp tỏ tường đời con [2]
[1] Hc 1:2 – “Cát biển, giọt mưa và tháng ngày của vĩnh cửu, ai đếm được cho hết?”
[2] Tv 39:5 – “Lạy Chúa, xin dạy cho con biết: đời sống con chung cuộc thế nào, ngày tháng con đếm được mấy mươi, để hiểu rằng kiếp phù du là thế.”
Nhận xét góp ý