ĐỜI ÚA SẦU
Lá vàng rụng úa mùa thu
Có người ngồi khóc thương cho phận người
Vợ chồng giờ chẳng còn đôi
Người đi an phận, buồn người còn đây
Không nhà cũng chẳng có ai
Nỗi lo trĩu nặng, ngày mai thế nào?
Tương lai u ám sắc màu
Cuối đời vẫn chỉ khổ sầu mà thôi
Than ôi! Chồng đã chết rồi
Cô đơn góa bụa, chơi vơi kiếp buồn [*]
Buồn nào có thể buồn hơn?
Xác thân rời rã, tâm hồn thương đau
Cầu xin Chúa xót thương nhiều
Những mảnh đời nghèo đang bị lãng quên
Xin ngăn vi-rút lây lan
Cho đời nhân thế an tâm lữ hành
TRẦM THIÊN THU
[*] 2 Sm 14:5 – “Than ôi! Tôi là đàn bà góa, chồng tôi đã chết.”
Nhận xét góp ý