SOI NỖI ĐỜI
Soi gương chẳng thấy dung nhan
Chỉ thấy nỗi buồn hằn vết mà thôi
Không nghe tiếng gọi: “Ai ơi!”
Chỉ nghe tiếng gió chơi vơi muộn phiền
Nỗi buồn trĩu nặng nhân gian
Người ngay mà bị hàm oan thế này!
Ngọt ngào nhường chỗ đắng cay
Chén vui bỗng hóa ly đầy ưu tư
Ban ngày mà ngỡ đêm khuya
Trời buồn trời cũng chẳng mưa gội đời
Kiếp người sầu khổ, Chúa ơi!
Xin thương cứu gỡ mạng đời chúng nhân [*]
Soi đời thấy những lỗi lầm
Và thấy nỗi buồn hằn dấu, Chúa ơi!
Tội kiêu ngạo rõ ràng rồi
Ăn năn xin Chúa ban lời thứ tha
TRẦM THIÊN THU
[*] Tv 116:4 – “Gặp gian truân sầu khổ, tôi đã kêu cầu danh Chúa: Ôi lạy Chúa, xin cứu gỡ mạng con!”
Nhận xét góp ý