TẤM THÂN TRẦN TỤC
Được sinh ra, có ngày phải chết
Không chấm hết, chỉ phết mà thôi
Nghĩa là tiếp tục cuộc đời
Ngưỡng sinh tử – chỗ con người bước qua
Cuộc đời con: chiều tà bóng ngả
Tấm thân này: cỏ úa vàng khô [1]
Con như bị gió cuốn đi
Rã rời thân xác ốm o gầy còm [2]
Xác cõi trần, thân mòn cõi tục
Bởi vì tội mà cực nhọc luôn [3]
Ít vui mà lại lắm buồn
Mặn sầu nhân thế, lệ tuôn mắt mờ
Mười hai tháng, bốn mùa nối tiếp
Chưa gì mà lại hết năm rồi
Ngắn đời nên phải cố cười
Yêu thương, tha thứ cho đời vui hơn
TRẦM THIÊN THU
[1] Tv 102:12.
[2] Tv 109:23-24.
[3] St 3:17.
Nhận xét góp ý