CHỜ TẾT
Không ai quen với Tết
Sao lại đòi đón Tết?
Tết không hề hẹn hò
Sao lòng người háo hức?
ĂN TẾT
Không ai cầm được Tết
Mà lại đòi ăn Tết
Tết có sờ được đâu
Làm sao mà ăn Tết?
ĐỐT TẾT
Không ai nhìn thấy Tết
Mà sao lại đòi đốt?
Nếu đốt Tết được rồi
Năm sau sao đón Tết?
VIỄN ĐÔNG
GIÓ XUÂN
Mơn man làn gió nhẹ
Thoang thoảng mùi vị Xuân
Cõi lòng chợt lâng lâng
Xuân chạm dần vào Tết
Gió đong đưa điệu nhạc
Vang vọng khắp gần, xa
Lay lay những đóa hoa
Cả đất trời bừng giấc
Gió êm đềm ru Tết
Nhớ tiếng Mẹ ru xưa
Ca dao quyện vào thơ
Thành mùa Xuân nước Việt
Câu hò vẫn da diết
Văn hiến bốn ngàn năm
Mãi là quê Việt Nam
Vẫn da vàng, máu đỏ
Dù gần đây, xa đó
Đâu ai có thể quên
Gió Xuân Việt rất hiền
Chân tình và tha thiết
TRẦM THIÊN THU
CŨNG LÀ XUÂN
Nghe nỗi cô đơn thấm cõi lòng
Buồn vì vương kiếp nợ văn chương
Quạnh hiu đời sống nào ai thấu
Cái khổ bút nghiên chẳng kẻ thương!
Người ta rượu thịt để vui Tết
Mình có thơ văn tận hưởng Xuân
Nghĩ cũng lạ kỳ đời lãng mạn
Ăn thơ, uống nhạc, nhấm câu văn
Người ta tuý luý vì men rượu
Mình lảm nhảm say nghệ thuật đây
Thiên hạ cũng Xuân, mình cũng Tết
Thì ai cũng có phút ngất ngây
TRẦM THIÊN THU
Nhận xét góp ý